Tần Minh trợn ngược mắt lên, anh bạn này cũng thú vị đấy.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì buổi đấu giá cũng bắt đầu.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi lên sân khấu, nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh các bạn đã đến Nhất Phẩm Đường của chúng tôi từ khắp bốn phương trời, có vẻ như hôm nay có khá nhiều gương mặt mới.
Chắc mọi người đến vì món đồ cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay rồi.
Tần Minh tò mò hỏi: “Món đồ cuối cùng là gì thế?”
Tống Nghĩa Tinh hất cằm rồi nói: “Loại thuốc lợi hại nhất của Nhất Phẩm Đường, thật ra nó là một loại thuốc kích thích rất mạnh.
Sau khi tiêm thuốc đó vào người thì người bình thường có thể đánh chết cả một con hổ, mà loại thuốc này còn không hề có tác dụng phụ, đã được điều chế ra từ rất nhiều loại dược liệu đắt đỏ của Trung Quốc và phương Tây, có tác dụng giảm đau nữa.
Ở thị trường dành cho lính đánh thuê nước ngoài thì một liều của loại thuốc này có giá giao động từ mấy trăm triệu trở lên đấy”
Tần Minh nghe xong thì thầm lấy làm lạ, anh từng đến xem thăm xưởng sản xuất dược liệu của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, họ cũng đã nghiên cứu loại thuốc lợi hại như vậy, nhưng làm ra được khá ít thành phẩm.
Nào ngờ là trong Châu Á lại có xí nghiệp đã nghiên cứu ra được loại thuốc lợi hại như vậy rồi.
Tần Minh lại hỏi: “Mỗi lần bán bao nhiêu?
Tổng Nghĩa Tinh đáp: “Sẽ đấu giá cho năm mươi liều cùng một lúc, nhưng nếu như không ai trả giá nổi thì sẽ có cuộc đấu giá riêng cho từng liều”
“Ồ, hóa ra là vậy à?”
Tần Minh nghe xong thì liền nở một nụ cười mỉm gian xảo, nếu so sánh về tiền thì anh không có đối thủ.
“Món đồ đầu tiên được đấu giá chính là thuốc hỗ trợ nhịp tim, mọi người đều biết là trong giới của chúng ta thì những nghề cần dùng võ thuật thì thường phải đối mặt với những trường hợp phải chém giết lẫn nhau.
Ông chủ chỉ cần nói một câu thôi là phải liều mạng, nếu chẳng may bị trúng một phát súng của kẻ địch rồi mất máu nhiều quá thì sẽ không sống nổi nữa.”
“Đây là thuốc hỗ trợ nhịp tim Hoàng Đế của Nhất Phẩm Đường chúng tôi.
Quá trình điều chế loại thuốc này không hề đơn giản chút nào, tốn thời gian, tốn công sức.
Công dụng của nó là kích thích tim, duy trì nhịp đập của tim, bảo vệ mạng sống, có thể cứu được một mạng người vào lúc quan trọng nhất.
Nó còn hơn cả loại kim châm bổ não của ông vua sòng bài Ma Cao đấy.
Giá khởi điểm là năm triệu, đây là giá rất ưu đãi đấy.
Mỗi lọ có mười viên thuốc, mỗi lần nâng giá phải cao hơn lần trước năm trăm nghìn.”
“Bộp!”
Tiếng gõ búa vang lên, mọi người bắt đầu đấu giá.
Tần Minh nghe xong, tỉnh ra thì giá khởi điểm của một viên thuốc rơi vào khoảng một triệu, vậy cũng là khá đắt rồi.
Nhưng nếu tính ra thì vẫn thua xa thọ cổ của nhà họ Lâm ở Tương Tây, thọ cổ có giá bán hơn trăm triệu đấy.
Lúc mới đến Bắc Kinh, Tần Minh đã từng lợi dụng thọ cổ để cứu ông cụ nhà họ Lâm, đôi lúc, một viên thuốc đúng là có thể cứu được cả một mạng người.
“Tám triệu.”
“Tám trăm năm mươi triệu.
“Mười triệu.
Nhiếp Hải Đường cầm danh sách trên tay, trong đó có rất nhiều thứ mà Mộc Thư Vân đã yêu cầu cô phải mua về, trong đó có cả viên thuốc trợ tim Hoàng Đế này.
Tần Minh thấy biểu cảm của cô ấy hơi sốt sắng thì hỏi: “Sao vậy?”
Đôi lông mày lá liễu của Nhiếp Hải Đường hơi nhíu lại: “Mấy người kia ra giá cao quá, đúng là thuốc trợ tim này của Nhất Phẩm Đường rất hiệu quả, mà bên ngoài thị trường cũng không có thuốc này, đối với những cao thủ Hoàng Phái thì đây là món đồ bán chạy nhất, lại còn là đồ hay dùng.
Gần đây chúng em đang thiếu loại thuốc này, nhưng cô giáo em chỉ đưa cho em mười triệu mà thôi..
Cô còn chưa nói hết câu thì đã có người nâng giá lên: “Mười một triệu.
Vậy là giá thuốc đã bị tăng lên gấp đôi rồi, bây giờ cái giá mà mọi người đang trả đã cao hơn giá vốn có của loại thuốc này rất nhiều.
Tình hình thế này, nếu như không có người mua thì tức là đang có hai người nào đó đang tranh nhau.
Tần Minh nhìn sang bên kia, đúng là đang có hai người đang tranh giành, ra giá với nhau.
Một ông chú mặc vest giơ tấm biển nhỏ lên, sau đó nói với người cạnh tranh với mình: “Mười hai triệu.
Cậu Hà, tháng trước con trai của ông chủ các cậu đã bị ám sát sao rồi? Vẫn chưa chết hay sao mà mua thuốc thế?”
Người thanh niên bị ông ta nói, giận dỗi trả lời: “Liên quan gì đến ông chứ? Ông chủ của chúng tôi nhiều tiền, có hơn mười sàn bạc ở Las Vegas, ngày nào cũng thu lại được rất nhiều tiền thích mua chơi vậy đấy? Không được à? Mười bốn triệu”
Ông chú mặc vest lại giơ tấm bảng lên: “Hừ, thuốc này không cứu được người rồi, đừng có phí sức nữa.
Mười bốn triệu.
Nhiếp Hải Đường nhìn cảnh này thì buồn buồn nói: “Xem ra hôm nay em không mua được thuốc rồi, về nhà kiểu gì cô giáo cũng mắng vì tôi em không điều tra kỹ thông tin về các đối thủ cạnh tranh cho mà xem.
Tần Minh thấy hơi áy náy: “Em còn phải đến bôi thuốc cho anh mà, làm gì có thời gian điều tra gì chứ? Em đừng buồn, chỉ là một lọ thuốc đắt tiền thôi mà.
Dù nó có đắt đến mấy thì anh cũng mua cho em.
Nhiếp Hải Đường nói: “Nhưng mà..”
“Không có nhưng nhị gì cả, nhìn anh này.”.