Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh cầm hộp dầu nối xương sinh cơ về, lấy ra ba lọ cho Tổng Nghĩa Linh rồi nói: “Đàn chị Nghĩa Linh, cái này tặng cho chị, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho tôi trong khoảng thời gian vừa rồi.
Tống Nghĩa Linh nghiêng đầu cười tươi: "Ừ, cậu tặng thì tôi xin nhận”
Tống Nghĩa Tinh vỗ vai Tần Minh: “Đều là anh chị em cùng một nhà cả, không cần khách sáo như vậy đâu.

Nhưng mà cậu có tiền thì chúng tôi cũng không khách sáo làm gì, sau này có việc gì cần nhờ đến hai anh em chúng tôi thì cứ việc nói.
Tần Minh cảm thấy rất vui, anh em Tổng Nghĩa Tinh rất lợi hại, tất nhiên là anh cũng chẳng tiếc chút tiền mọn để lôi kéo hai người họ về phe mình.
Sau đó Nhất Phẩm Đường lại đấu giá thêm khá nhiều đồ, thậm chí có cả vài loại thuốc tiêm đặc biệt, được quảng cáo là có thể hóa giải các loại độc dược khác nhau, nghe có vẻ rất khoa trương.

Tần Minh cũng không biết có đúng hay không nhưng cũng mua một ít về, để cho bên chữa bệnh nghiên cứu xem thế nào, nếu nghiên cứu ra được cách điều chế thì coi như có thêm mối làm ăn mới.
Mãi mọi người mới đợi được đến món đồ đấu giá cuối cùng.

Đó là một ống kim tiêm thẳng nhìn rất giống đồ hay xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, đây là loại thuốc có thể tiêm trực tiếp vào cơ thể.
Nhân viên phòng đấu giá rất hăng hái, tự tin nói: “Tôi tin là rất nhiều người ở đây đã chờ đến món đồ này.


Đây chính là bảo vật của Nhất Phẩm Đường của chúng tôi.

Chắc mọi người cũng đều biết rằng Nhất Phẩm Đường chúng tôi chuyên về việc nghiên cứu y dược, trình độ cũng đã sánh ngang với các tổ chức quốc tế rồi.

Mà ở mục nghiên cứu về gen và tế bào thì chúng tôi còn đứng đầu cả thế giới rồi.

Món đồ này chính là thuốc kích thích hoạt tính tế bào lợi hại nhất của Nhất Phẩm Đường chúng tôi.

Quán quân Olympic quốc tế Reol Colmar đã từng bí mật đến chỗ chúng tôi mua một liều, thế là năm đó anh ta đã anh dũng giành được mười lăm huy chương vàng khác nhau.

Hơn nữa trong loại thuốc này có các thành phần dược liệu rất đắt đỏ, dù có dùng cách nào thì cũng không kiểm tra ra được thành phần đâu.

“Mặc dù thành phần dược liệu của nó rất đắt, thời gian điều chế rất dài, nhưng lại có thể làm tăng sự sản sinh tế bào, tăng sức mạnh của các cơ bắp lên gấp mấy lần, mà sự tập trung và nhạy cảm của thần kinh cũng sẽ tăng lên gấp bộ, đây chính là loại thuốc kích thích tốt nhất trong mọi cuộc chiến.

Tôi chắc chắn là mọi người cũng đều hiểu điều này rồi.”
“Mà quan trọng nhất, đây là thuốc kích thích tế bào có tác dụng vĩnh viễn, tiêm một liều thì có thể rút ngắn thời gian luyện tập đi vài năm, có thể nhanh chóng trở thành người mạnh nhất thế giới.
“Đây chính là loại thuốc mà chúng tôi đã giành năm năm trời để nuôi trồng các dược liệu trong nhà kính rồi mới có thể tạo ra được.

Giá khởi điểm là năm tỷ, mỗi lần nâng giả không được thấp hơn năm trăm triệu.
Nhân viên phòng đấu giá vừa nói dứt câu thì những người khác trong phòng lập tức nhao nhao lên, tỏ vẻ rằng loại thuốc này bây giờ đã đắt hơn trước kia rất nhiều rồi.
Tống Nghĩa Tinh cũng thở dài: “Ngày trước giá khởi điểm là ba tỷ, đa số mọi người chi sáu tỉ ra là đã mua được rồi, giờ lại đắt đến mức này rồi.

Chỉ sợ lần này đấu giá thì chắc giá nó sẽ lên đến mười tỷ mất.

Nhất Phẩm Đường biết cách kiếm tiền thật đấy.


Tống Nghĩa Linh hất cằm lên rồi nói: “Liên quan gì chứ? Mặc dù nói rằng đây là loại thuốc có khả năng vĩnh viễn nhưng tính ra thì cũng chỉ nói thế thôi, nếu không thể duy trì được cường độ huấn luyện đủ cao thì chẳng bao giờ có thể mạnh mãi mãi được.

Hơn nữa, người bình thường không có đủ lượng cơ bắp, tiêm thuốc vào chẳng những không thích ứng được mà còn gây ra hiệu ứng axit lactic bài tiết quá nhiều, đẻ ra đủ loại vấn đề".
Tần Minh nói: “Nếu tính theo góc độ một doanh nhân thì món đồ nào cũng có giá trị riêng của nó, cái gì cũng có thể bán đi được.

Tục ngữ có câu là đầu tư kiếm lời.

Giống như mấy tác phẩm nghệ thuật ấy, nếu ném cho người bình thường thì đó chỉ là mấy món đồ trang trí, nhưng nếu người nổi tiếng nào có được chúng, sau đó đầu tư hơn vào việc tuyên truyền thì kiểu gì giá trị của bức tranh đó cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Loại thuốc kia nổi tiếng trong giới thượng lưu như vậy, giờ bán giá trên trời thế này, kiểu gì cũng sẽ có người mua chịu thôi.
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía sau rồi nói: “Lý Tinh Hồng giơ bảng lên rồi, xem ra anh ta đến đây là vì loại thuốc này”
Lý Tinh Hồng ra giá rất nhanh, hơn nữa, mỗi lần nâng giá anh ta đều tăng hơn một tỷ, giống như đang cố ý chứng tỏ rằng mình có tiền, cố tình khoe khoang ra cho Tần Minh thấy.
Nhưng mà Tần Minh đã ngồi ở ghế VIP Chí Tôn rồi, anh ta cũng không thể thấy được mặt của Tần Minh.
Nhân viên phòng đấu giá hào hứng gõ búa một cái: “Mười tỷ! Anh Lý đúng là người có tiền, vậy mà ra giá cao gấp đôi luôn, còn ai ra giá nữa không? Mười tỷ!”
Những người khác ở buổi đấu giá quay ra nhìn sang hai bên rồi nhao nhao lắc đầu.

Mặc dù thuốc kích thích này rất tốt, nhưng tiền không phải là lá đa, vốn dĩ họ còn đang thấy năm nay loại thuốc này bị bán đắt, mà tên Lý Tinh Hồng kia còn muốn khoe của, mỗi lần ra giá là tăng lên hẳn một tỷ, hai tỷ, thế thì ai mà đu nổi chứ?
Lý Tinh Hồng đắc ý mỉm cười rồi nói: "Người nào đó vung hết tiền ra mua đống rác lúc nãy rồi, giờ không có tiền giành với tôi nữa à?"
Tần Minh nghe anh ta nói thế thì thấy hơi buồn cười: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng cần thứ này, bởi vì tôi đã mạnh đủ rồi, nếu phải dùng loại thuốc này để đánh bại anh thì tôi còn sợ anh sẽ chê cười tôi chỉ thắng bằng mẹo chứ không có võ.


Nhưng mà anh đã cố ý nhắc đến tôi rồi thì tôi không khách sáo nữa.

Tôi cũng trả mười tỷ”
“Ha ha, thằng ngốc, tôi đã...!Lý Tinh Hồng cười lớn, đang định chế nhạo Tần Minh, nhưng chợt nhận ra mình không thể cười được, bởi vì anh ta chợt ý thức được rằng Tần Minh đang là VIP Chí Tôn của Nhất Phẩm Đường rồi.
Hai người cùng trả mười tỷ thì đồ sẽ thuộc về Tần Minh.
Tần Minh không tăng giá lên mà cố ý ra giá giống Lý Tinh Hồng, hiển nhiên là đang cố ý nhắm vào anh ta.
Tần Minh cố ý quay đầu lại nói với Lý Tinh Hồng: “Lý Tinh Hồng, anh tăng giá đi, cứ tăng thoải mái, tôi sẽ theo anh đến cùng”
“Cậu!”
Lý Tinh Hồng nổi điên ngay tại chỗ, Tần Minh đang là VIP Chí Tôn, nói vậy thì tức là anh lúc nào cũng trên cơ anh ta rồi sao? Dù hai người có ra giá bằng nhau đi chăng nữa.
Lý Tinh Hồng không kiềm chế được cơn giận: “Tôi liều mạng với cậu.

Năm mươi tỷ! Cậu có gan thì theo tôi đi! Tôi không tin là loại ăn bám, phế vật như cậu lại có từng ấy tiền, Hoàng Phái mấy người có lấy ra nổi năm mươi tỷ không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận