Một trăm tỷ thì khác nào là bán cả nhà họ Lý đi?
Tần Minh thấy vậy thì cười nhạo: “Đợi? Đợi cái gì? Giờ lại phát hiện ra mình không có đủ tiền à? Hay là ra ghi nợ đi? Ha ha, không có tiền thì học theo người ta để vênh váo làm gì chứ? Hay là thế này đi, bà Lý xin lỗi tôi thì tôi sẽ theo bà”
“Mày! Tức chết tạo mất!”
Bà Lý nổi giận, thật ra thì khi nhìn thấy biểu cảm hớn hở của Tân Minh, bà ta chỉ cảm thấy tức đến mức không thể thở nổi, cơn giận cứ thế kẹt lại trong lòng bà ta, khiến bà ta phải ngồi hẳn xuống.
Bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng lại không thể trả nổi một trăm tỷ, bà ta buồn phiền chống đầu xuống, vội vàng gọi điện cho chồng mình.
“Triệu Chính Ngôn, mày là đồ khốn!”
Lý Tinh Hồng thấy mẹ ruột mình tức đến mức như vậy thì không thể kiềm chế nổi bản thân, xông lên lần nữa, các vệ sĩ đứng ra chặn anh ta lại nhưng không thể chặn lại nổi.
“Thằng vô dụng này, mày chết đi cho tao!”
Lý Tinh Hồng lao người đến, túm cổ Tần Minh, mà Tần Minh thì đẩy Nhiếp Hải Đường sang một bên trước, sau đó đưa tay ra đỡ.
“Bộp!”
Vào khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau thì Lý Tinh Hồng lập tức đổi chiêu, tung một cú đá vào phần thân dưới của Tần Minh, đây là một chiêu võ rất nham hiểm.
Nhưng Tần Minh lại chẳng hề né tránh gì cả, anh chỉ nghiêng người rồi dùng đùi chặn cú đá đó lại.
“Bộp!” Cú đá rơi vào đùi của Tần Minh, phần mỡ và cơ bắp trên đùi anh đã đỡ lấy một phần lực.
Mà trong khoảnh khắc đó, Tần Minh lại sấn người đến, đấm mạnh một nhát vào ngực của Lý Tinh Hồng, nhưng Lý Tinh Hồng cũng kịp thời đưa hai tay ra chặn.
Mà Tần Minh chỉ nhẹ nhàng xòe tay ra, sau đó đưa tay vào phần giao nhau của tay Lý Tinh Hồng, đánh Nhất Thốn Quyền!
Mặc dù mới học được Nhất Thốn Quyền chưa được bao lâu, mà nói chung thì lực đánh của mỗi người ở cự ly ngắn thường khá thấp, phải nói là rất yếu.
Nhưng sau khi nắm chắc được các hô hấp đặc biệt, và trải qua khoảng thời gian huấn luyện cơ bắp vừa dài vừa liên tục thì Nhất Thốn Quyền có sức mạnh bằng với một cú đấm thẳng.
“Ruỳnh!”
Lồng ngực của Lý Tinh Hồng tê đi, anh ta bị Tần Minh đánh Nhất Thốn Quyền, phải lùi về phía sau một bước, xương sườn như gãy nát ra.
Anh ta còn tưởng rằng sau khi lùi lại thì mình có thể đứng vững ở đó.
Nào ngờ Tống Nghĩa Tinh lại nhắc nhở: “Đàn em, vào lúc sống chết thì phải thừa thắng xông lên, đứng có đứng đó tạo dáng chơi nữa”
Tần Minh nghe xong thì lập tức tiến lên một bước, chẳng quan tâm đến chiêu thức, động tác gì cả, cứ thế liều chết đấm mạnh một cú.
“Phù!”
Tần Minh hít sâu một hơi, hít không khí vào đầy phổi, sau đó lại thở một cách dồn dập, để cho phổi mình có thể thấp thu được nhiều dưỡng khí nhất có thể, cả người anh nóng rực lên, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, sau đó Tần Minh tiếp tục tung thêm một nắm đấm nữa ở khoảng cách gần, đây cũng là Nhất Thốn Quyền!
“Rầm!”
Lý Tinh Hồng vốn dĩ chỉ định lùi về phía sau một bước, nhưng sau khi bị Tần Minh đấm mạnh thêm phát nữa thì cả người anh ta bay ngược ra ngoài, ngã hẳn xuống đất, đầu thì bị đâm mạnh vào bàn đấu giá trên sân khấu.
“Khụ, khụ.”
Lý Tinh Hồng ôm cổ, nhổ ra một ngụm máu.
Anh ta hoảng sợ, mới có một tuần trôi qua mà anh ta đã có cảm giác là Tần Minh mạnh hơn rất nhiều rồi, vốn dĩ anh ta nghĩ rằng dù bây giờ Tần Minh có biết đánh Nhất Thốn Quyền thì cũng chẳng thể đánh ra được gì quá mạnh, nào ngờ uy lực mà Tần Minh phát huy ra lại mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng!
Mà trong suốt một tuần vừa rồi, anh ta mời những người có chuyên môn đến để thăng cấp và khôi phục sức mạnh.
Giờ lại thành ra phí công, dù đã làm như vậy thì cũng chẳng bằng được sự cố gắng của Tần Minh!
Lý Tinh Hồng thầm cảm thấy không cam lòng, anh ta lại thua rồi sao? Thua bởi một người mà ai cũng biết đây chỉ là một tên vô dụng?
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy cạnh bàn đấu giá có một ống kim đựng thuốc, đây chẳng phải là thuốc kích thích siêu cấp – món đồ cuối cùng vừa được đấu giá bởi Nhất Phẩm Đường sao?
Lý Tinh Hồng chẳng nghĩ gì nhiều, anh ta cầm ống kim tiêm lên, đâm vào cổ mình rồi nghiên rằng nói với vẻ giận dữ: “Thắng rác rưởi kia, mày chờ đấy cho tao, tao sẽ giết chết mày! Á á á!”.