Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh đáp: “Cần dùng hai người đó, tìm đi." “Rõ.” Tống Dĩnh trả lời.
Không lâu sau, Tần Minh đến tòa nhà văn phòng, anh thấy A Long lại đang so chiêu với Dương Hiểu Huyền, hai người đều có kinh nghiệm ở chiến trường quốc tế, đang đánh qua đánh lại trên võ đài.
Nhưng Tần Minh nhìn thì có vẻ A Long điêu luyện hơn đôi chút, Dương Hiểu Huyền đã cố gắng hết sức, hai người vẫn chỉ ngang tài ngang sức.
“Đánh bao lâu rồi?”
Tần Minh hỏi cấp dưới ở bên cạnh.
Cấp dưới đáp: "Đánh hơn nửa tiếng rồi, không phân thắng bại”
Tần Minh nhàn nhạt cười, nói: “Hai người ầm ĩ thế này là có ý gì?”
A Long nhếch mép nói: “Cậu chủ, vệ sĩ thân cận của cậu chỉ có một người là tôi thôi”
Dương Hiểu Huyền không chịu thua, bảo: “Thắng được tôi rồi nói.”
Tần Minh cười nói: “Hai người đều có ích, tôi cần năng lực của cả hai, không chỉ là đánh đấm mà khả năng làm việc cũng rất quan trọng.


Tôi sẽ trân trọng cả hai người.
Tần Minh nói thế, cả hai người đều khá vui, làm thuộc hạ có thể được ông chủ xem trọng, mà còn là ông chủ có lương tâm, vậy tất nhiên sẽ cống hiến hết mình rồi.
Tần Minh vẫy tay, nói: “Đến họp thôi.
Trong phòng họp, Tổng Dĩnh đã tìm được hành tung của Bạch Đại Hữu.
Tống Dĩnh nói: “Cậu chủ, dù sao thì mẹ của Bạch Đại Hữu là tự tử, cơ quan tư pháp không thể nào chỉ ra là Bạch Đại Hữu giết người được, cho nên không bao lâu sau anh ta đã ra tù rồi.

Sau khi ra tù, có vẻ đã ăn năn hối lỗi, luôn muốn tìm Bạch Ngọc Thuần để xin lỗi nhưng không có kết quả, hiện đang bán đồ ăn vặt ở Bắc Kinh để nuôi sống bản thân”
Tần Minh gật đầu, hỏi: “Ở Bắc Kinh? Vậy thì đúng lúc lắm, lát nữa phải đến mua hàng của người bạn cũ này mới được.
Tần Minh thu dọn tài liệu, nói: “Được rồi, nói việc chính.

Ông chủ của mọi người là tôi khá giỏi gây chuyện, gần đây đắc tội với nhà họ Lý ở Bắc Kinh.

Olmei, phát tài liệu đi.”
Cli Olsen của cục tình báo phát tài liệu cho mọi người.
Tần Minh lên tiếng: “Dương Hiểu Huyền, anh phụ trách đề phòng nhà họ Lý, phải cẩn thận một chút.

Nhà họ Lý có nhánh chính và các chi, phải phân cho rõ và ẩn náu cẩn thận, đừng để lộ sơ hở.

Nhà họ Lý có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo với tôi”

Dương Hiểu Huyền đáp: “Lần này sẽ không thất bại nữa, cậu chủ yên tâm.
Tần Minh nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, tôi cần một người đóng giả tôi, dựa vào hóa trang, ít nhất phải giống tôi đến tám mươi phần trăm, đồng thời phải có thói quen cư xử và giọng nói của tôi”
Mọi người ngạc nhiên, cậu chủ đang muốn làm gì thế? Nghiện làm Triệu Chính Ngôn rồi sao?
Tống Dĩnh nghe Tần Minh nói muốn tìm người chuyên nghiệp đóng giả anh thì rất tán thành.
Cô ta nói: “Lần trước bị đánh úp, may mà có Triệu Chính Ngôn nên cậu chủ mới không trở thành mục tiêu.

Mặc dù Thường Quân Diệp bị chúng ta bắt được ở châu Phi, nhưng khó đảm bảo rằng Triệu Tinh – vợ cũ của ông Thường và tình nhân của bà ta hiện tại vẫn chưa lộ thân phận không trả thù vì con trai của bọn họ.
Tần Minh xoa trán, cảm giác như anh thật sự ngồi không vững trên chiếc ghế người giàu nhất thế giới này được.
Ngoài người của ban giám đốc tối cao trong tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ muốn mạng của anh ra thì vợ của ba nuôi cũng muốn mạng của anh, tên tình nhân của bà ta cũng muốn mạng của anh.
Tần Minh nói: “Quả thực dù là bây giờ hay tương lai thì thêm một người thay thế là thêm an toàn, chuyện này phải để người đáng tin cậy làm.

Tiểu Dĩnh, cô lo chuyện này đi, chọn cho kỹ, ít nhất phải giấu được bốn vị nguyên lão.

Bình thường họ phải báo cáo công việc ở các châu lục với tôi, tiếp xúc rất nhiều, không được để có sai sót.

Olmei thắc mắc, hỏi: “Vậy cậu chủ muốn tiếp tục đóng giả Triệu Chính Ngôn sao?”
Tần Minh cũng rất rối bời với vấn đề này, Triệu Chính Ngôn thật sự đã thành người thực vật rồi, anh không nghĩ ra mình nên rời đi với thân phận gì.
Tần Minh nói: “Để sau này rồi tính, bây giờ có việc khác phải làm.”
Kết thúc buổi họp, Tần Minh giữ A Long bên cạnh làm vệ sĩ thân cận, đây là một chút thiên vị của Tần Minh, anh quen A Long sớm hơn, còn từng tham gia hôn lễ của A Long, có thể nói hai người là anh em sống chết có nhau, tình cảm này Dương Hiểu Huyền không thể so được.
Chiếc Maybach chạy trên đường, Tần Minh chống cằm hỏi: “Bắc Kinh vẫn phồn hoa hơn thành phố Quảng, haiz, nghe nói anh trai của Lý Tinh Hồng là đồng đội của anh.
A Long ngưỡng mộ nói: “Tôi biết, anh trai cậu ta là Lý Chuẩn, hiện tại đã là thiếu tá rồi, đang canh giữ ở phía Tây đất nước.

Những người lính cùng thời với tôi đều đã có thành tựu riêng khác biệt rồi.
Tần Minh cười lớn: “Anh đánh giỏi hay anh ta đánh giỏi?”
A Long đáp: “Ha ha, cho dù tôi chém gió thì tôi cùng chỉ là một ‘binh vương, còn anh ta là quân thần.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận