Tần Minh an ủi: “Quân thần có thể trấn giữ biên giới, binh vương có thể đứng đầu vạn quân.
Giống như súng trường với đại bác vậy, mỗi loại đều có sở trường của nó, anh cũng không thua kém anh ta”
A Long nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng rất vui, thế này là Tần Minh rất xem trọng anh rôi.
Tần Minh lại hỏi: “Phải rồi, anh từng nghe nói đến Hoàng phái chưa? Với cả nhà họ Lý nữa, hình như đều là đạo võ thuật rất đặc biệt.
“Tôi biết”
A Long nói: “Trường phải hô hấp được lưu truyền từ trước Hoa Hạ, các triều đại của Hoa Hạ chúng ta đều có lệnh cấm võ thuật, theo thống kế không đầy đủ thì có năm sáu lần, nhắm vào thế hệ tông sư theo đuổi võ thuật.
Hoàng đế của các triều đại đều muốn phá hủy triệt để người luyện võ và cách hô hấp của các trường phái, biến người luyện võ thành người luyện võ bình thường, chỉ có thể phát huy sức mạnh của cơ bắp, như vậy thì không còn đáng sợ nữa.
Hình như Hoàng phái là hậu duệ của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn năm đó, sau này trong cuộc hỗn loạn kéo dài mười năm ở Tân Hoa Hạ lại suýt chút nữa bị diệt sạch.
Tần Minh ngạc nhiên, nói: “À ha, anh biết nhiều thật đấy, anh cũng là người trong đạo này à?”
A Long im lặng giây lát, có vẻ đang do dự.
Cuối cùng A Long vẫn thành thật nói: “Cậu chủ, không giấu gì cậu.
Từ nhỏ tôi đã thích đánh nhau, về sau quen với một người rất giỏi giang, ông ấy có thể cắm ngón tay xuyên qua dầm gỗ, giết chết một con bò chỉ với một cú đấm, mà còn tỏ ra rất dễ dàng.
Tôi bái ông ấy làm thầy, theo ông ấy học võ, luyện Hô Hấp Pháp, tôi không biết là trường phái gì, chỉ ngày đêm luyện tập, cảm giác bản thân tôi dần mạnh hơn.
Ở trường đo sức thở, tôi vượt xa bạn cùng lứa, sức mạnh cơ bắp cũng hơn bạn cùng lứa.
Nhưng sau đó thầy rời đi, ông ấy dạy tôi không được tùy tiện sử dụng Hồ Hấp Pháp, trừ khi đang chịu đe dọa tính mạng, cho nên bình thường tôi không dùng.
Tần Minh hiểu ra, chẳng trách vừa rồi anh xem A Long với Dương Hiểu Huyền đấu với nhau, hai bên khó phân thắng bại nhưng anh vẫn cảm thấy A Long còn rất nhiều sức.
A Long nói: “Võ thuật bây giờ chủ yếu nghiêng về hình thức, động tác võ thuật đẹp, theo đuổi vẻ đẹp và tiền bạc.
Còn người học võ thực thụ phải mất hàng chục năm luyện tập khổ sở mới có thể thành thạo một tuyệt chiêu.
Hoàng phải và nhà họ Lý đều đi đầu trong giới, dẫn đầu xu hướng.
Nhưng tôi làm lính lâu rồi, cảm thấy những điều này luôn bị đào thải theo thời đại, trình độ võ thuật có cao hơn nữa thì cũng sợ đạn, trúng một phát súng thì mất hết.”
Hai người nhìn nhau cười, Tần Minh nói: “Ha hạ hạ, nói đúng lắm.
Nhưng anh vừa biết võ vừa có thể cầm súng, thế chẳng phải càng thêm tính uy hiếp sao?”
A Long nói một cách tự hào: “Cậu chủ, tôi chẳng những biết cầm súng mà còn biết lái máy bay chiến đấu nữa, ha ha ha.
Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến quầy bánh rán bên đường trong một khu chợ ăn vặt ở đường vành đai số bốn, anh trại và chị dâu của Bạch Ngọc Thuần ở đây.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng ở chung hơn hai mươi năm, tình cảm này cũng không thể xem nhẹ được.
Tần Minh biết hai người xấu này vẫn còn có ích.
Chiếc Maybach xuất hiện ở con phố ăn vặt này trông vô cùng nổi bật.
Chị Bạch đang chăm chỉ làm bánh, thấy chiếc xe sang này thì trong lòng bỗng chốc luống cuống, chị ta gọi: “Đại Hữu, Đại Hữu, có phải Thuần Thuần đến không?"
Bạch Đại Hữu vội từ sau bếp chạy ra, lúc này Tần Minh cũng xuống xe.
Ba người nhìn nhau, ai cũng cảm xúc lẫn lộn, lúc này mới vài tháng trôi qua mà thôi, cảm giác như tất cả đã khác.
Tần Minh rất bất ngờ khi con mọt Bạch Đại Hữu lại mở cửa hàng kinh doanh kiếm sống, Bạch Đại Hữu rất ngạc nhiên khi con để chũi Tần Minh lại ngồi trên Maybach?
Tần Minh vào tiệm, A Long kéo cửa lại.
“Cậu...!cậu muốn làm gì?”
Bạch Đại Hữu vội bảo vệ vợ, nói: “Tần Minh, lúc đó là tôi không tốt, nhưng tôi cũng đã chịu trừng phạt tôi nên chịu rồi, cậu còn muốn làm gì? Bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường thôi, cho tôi một con đường sống được không?”
Chị bạch cũng khóc lóc, nói: "Tôi đang mang thai, cậu muốn đối phó với chúng tôi, ba người nhà chúng tôi chết ở đây cho xong.”
Tần Minh ngồi xuống, tự lấy một cái bánh rán, cắn một miếng rồi bảo: “Hơi mặn.
Bạch Đại Hữu nghẹn ngào nói: “Khẩu vị của người Bắc Kinh nặng mà.
Tần Minh, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu nói thẳng đi, đừng chơi chúng tôi nữa”
Tần Minh lau tay, cười nói: “Hai người sợ cái gì? Tôi đến tìm hai người tất nhiên là có việc rồi, muốn giết hai người thì sao tôi có thể đích thân đến được?”
“Chuyện gì?”.