Tần Minh khẽ cười: “Em biết đoán thật đấy
Hoàng Thư Đồng bỗng nắm lấy tay Tần Minh đặt lên khuôn ngực mềm mại của mình, hỏi: “Em thích anh rồi.
Tần Minh, thực ra lần đó ở Thượng Hải anh xảy ra tai nạn rồi nằm viện em đã có cảm giác anh hơi khác rồi, nhưng lúc đó em không nghĩ nhiều.
Lúc anh cưỡng hôn em thì em biết anh khác rồi, em có cảm giác rung động.
Về sau ở thị trấn Cổ Thủy, rồi ở Bắc Kinh này, em ngày càng cảm thấy anh không phải Triệu Chính Ngôn mà em biết, bởi vì Triệu Chính Ngôn với anh hoàn toàn không hề giống nhau.
Sau đó em nghe lén điện thoại của anh thì em đã chắc chắn.
Em không chần chừ nhiều nữa mà nhanh chóng chấp nhận, một người giống hệt với Triệu Chính Ngôn đã chiếm hời của em, còn đánh cắp trái tim em.
Lúc đó em cũng rất tức giận, không ngờ Triệu Chính Ngôn lại tìm một người giống hệt mình để lừa em, anh ta là tên hèn, thà chạy trốn chứ không chịu đối mặt với hiện thực.
Em với anh ta chỉ có hôn ước mà thôi, vả lại trước đây cũng không biết anh ta có bệnh.
Em cũng từng muốn giúp anh ta, nhưng có vẻ anh ta không cần em giúp, anh ta đã tìm được người phụ nữ tốt hơn, chẳng phải thể sao?”
Ực, Tần Minh nghe Hoàng Thư Đồng nói thế, tay lại đang ôm cơ thể của cô, ngọn lửa tà bốc lên, kích thích khiến anh không thể bình tĩnh được.
Anh vội rút tay về, nói: “Anh rất cảm ơn sự yêu mến của em, nhưng anh có người anh thích rồi.
Hoàng Thư Đồng không cam lòng, cắn răng hỏi: “Ai? Em sẵn sàng đỡ đạn cho anh, người phụ nữ đó làm được không?” “Họ làm được.” Tần Minh nói một cách chắc chắn.
“Họ?” Hoàng Thư Đồng trợn lớn mắt, khó mà tin được.
Tần Minh vẫn rất kiên định, nói: “Anh có người mình thích rồi, anh không muốn khiến các cô ấy buồn, anh muốn quay lại làm một người đàn ông bình thường chứ không phải thắng cặn bã nữa.
Hoàng Thư Đồng, cảm ơn tình yêu của em.
Hoàng Thư Đồng rưng rưng nước mắt, cô đã làm đến thế rồi mà người đàn ông này vẫn chẳng chút cảm động, cô không biết nên tán thưởng anh vì trái tim anh luôn kiên định hay hận anh vì không chịu chấp nhận cô.
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng tát Tần Minh, tức giận nói: “Được, anh cút đi cho tôi, tôi sẽ xem như mình bị tên biến thái gạ gẫm.
Bây giờ anh cút ngay đi cho tôi.”
Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng, vẻ mặt cô đau khổ, nhưng anh biết đây là điều anh phải làm.
Anh không thể có lỗi với Nhiếp Hải Đường, à, còn cả Mộc Tiêu Kiều nữa.
Tần Minh ra khỏi phòng bệnh, anh thở dài một hơi.
Mặc dù bị tát rất đau nhưng tâm trạng vô cùng sảng khoái, cuối cùng lần này anh cũng không khốn nạn nữa.
A Long ở bên cạnh nói: “Cậu chủ, với thân phận của cậu, nhận lời cũng đâu có sao.
Đàn ông mà, càng bản lĩnh thì nhận được càng nhiều.
Cậu xem trùm sòng bạc hay là ông lớn bất động sản ấy, có ông nào là không có tận mấy người vợ đâu.
Tần Minh liếc anh ta một cái, bảo: “A Long, tôi có nên nói lại câu này của anh cho vợ anh không?”
A Long vội ngậm miệng, cười nói: “Cậu chỉ, cậu xem như tôi chưa nói gì nhé, bây giờ đi đâu vậy?”
Tần Minh thở dài: “Đến nhà họ Tôn, cái gì nên kết thúc thì phải kết thúc thôi.
Chị Thường Hi, có lỗi với chị rồi”
Xe chạy trên đường, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Mộc Tiêu Kiều gọi đến.
Mộc Tiêu Kiều hỏi: “Anh đang ở đâu? Nghe nói anh lại gây chuyện rồi, lại đánh cậu chủ nhà họ Lý bị thương à?”
Tần Minh đáp: “Đúng vậy, ai bảo anh ta thiếu đòn.
Mộc Tiêu Kiều hỏi: “Anh đang ở đâu? Nhà họ Lý đến nhà họ Triệu khiếu nại đấy.
Anh đóng giả Triệu Chính Ngôn, bất cứ lúc nào nhà họ Triệu cũng có thể hỏi tội anh, anh mau trốn đi."
Tần Minh cạn lời nói: “Bọn họ muốn đến thì cứ đến, Bắc Kinh nhỏ thế này anh trốn đi đâu được?”
Mộc Tiêu Kiều nói: “À, anh có thể trốn ở công ty em, bọn họ không nghĩ ra đâu”
Tần Minh buồn cười hỏi: “Vậy là em muốn gặp anh đúng không?”
Ở đầu kia điện thoại, Mộc Tiêu Kiều đỏ mặt, xấu hổ cắn môi đáp: “Làm gì có, anh đến hay không đến thì em cũng bận lắm”
Người yêu yêu cầu tất nhiên Tần Minh đồng ý rồi, anh lập tức bảo A Long vòng xe đến công ty Mộc Tiêu Kiều.
Nhưng vừa đến nơi thì phát hiện dưới lầu có mấy chiếc xe thể thao, nào là Ferrari, Bugatti, RollsRoyce, còn có vài người đàn ông đẹp trai đang cầm hoa đứng đợi dưới tầng.
Một trong số đó chẳng phải là Triệu Chính Đình, người anh trai từ trên trời rơi xuống của anh hay sao?
Tần Minh xuống xe ở phía xa, anh đi tới hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Triệu Chính Đình khinh bỉ nhìn Tần Minh, nói: “Tán gái.
Mày là người có vợ chưa cưới rồi, đừng quấy rối con gái nhà họ Mộc người ta nữa.”
Tần Minh cạn lời, bảo: “Không phải, Triệu Chính Đình, anh ôm hoa đứng đợi dưới lầu thế này có thể đợi được người ta xuống à?”
Một anh đẹp trai bên cạnh nói: “Nhóc con, cậu thì biết cái gì? Cô Mộc đã nói rồi, theo đuổi cô ấy thì ôm hoa đợi dưới lầu, nếu cô ấy chấm trúng ai thì sẽ lên xe của người đó.
Đến cả xe cậu còn chẳng có, đứng sang một bên đi”
Tần Minh cười khinh thường, nói: “Mấy người các anh đều là cậu ấm nhỉ? Tán gái mà cũng không biết, để tôi dạy các anh vậy.
Tôi nói một câu bảo Mộc Tiêu Kiều xuống, nếu cô ấy xuống thì các anh lập tức cút, thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Tần Minh như nhìn một tên ngốc, nói: “Được thôi, cậu làm đi, cậu có thể gọi được cô Mộc xuống thì chúng tôi nhận thua cậu”.