Thiếu Gia Ngông Cuồng


Mộc Tiêu Kiều nói với vẻ không vui: “Triệu Chính Đình, tôi lặp lại lần nữa, đừng có gọi thẳng tên của tôi.

Hơn nữa anh ấy là do tôi gọi tới đây, tôi không muốn nói về chuyện khác nữa.

Tạm biệt.
Mộc Tiêu Kiều kéo Tần Minh bước nhanh lên trên tầng, Triệu Chính Đình bị bỏ lại phía sau đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Triệu Chính Ngôn!!! Mày...II”
Triệu Chính Đình nhìn nữ thần mà mình đau khổ theo đuổi nhiều năm nhưng không thành, giờ lại rơi vào tay cậu em trai bất tài và vô dụng này.

Anh ta nghĩ mãi mà không rõ, anh là một kẻ vô dụng ư? Chắc không có lý gì mà Mộc Tiêu Kiều không biết đâu nhỉ?

“Mày hủy hôn với Hoàng Thư Đồng? Hừ, mày nói hủy là hủy được à?”
Triệu Chính Đình tức giận ném hoa hồng đi, vừa đi vừa nói: “Mày càng ngày càng không coi người anh này ra gì rồi, vậy thì được, mày cứ đợi đấy.
Hiển nhiên là Tần Minh không để ý tới việc Triệu Chính Đình có hành động gì.
Anh theo Mộc Tiêu Kiều vào thang máy và hỏi: “Nhớ tôi rồi à?”
Gương mặt Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, cô ta nói: “Đâu có, anh nghĩ nhiều rồi, tôi có chuyện nghiêm túc nên tìm anh thôi.
Tần Minh nói với vẻ hơi thất vọng: “Biết vậy thì tôi đã đi tìm Nhiếp Hải Đường rồi, cô ấy còn mời tôi ăn cơm đấy”
“Anh cứ phải nhắc đến cô ấy trước mặt tôi à?”
Mộc Tiêu Kiều lập tức nổi giận và dịch lại gần, bàn tay trắng nõn đánh đấm lung tung, cô ta vừa thở phì phò vừa nói: “Tôi biết sáng nay anh cùng cô ấy đến Nhất Phẩm Đường, còn vì cô ấy mà hào phóng chi hai tỷ.

Còn công ty này của tôi, nếu tính toán đầy đủ thì cũng không biết có tới năm trăm triệu không, có bao giờ thấy anh để tâm đến chuyện của tôi đâu?”
Tần Minh đột nhiên bắt lấy bàn tay Mộc Tiêu Kiều đang đánh mình, dịu dàng nói: “Chẳng phải vừa rồi tôi đã giúp cô đuổi đám ruồi nhặng theo đuổi cô đi rồi sao? Hơn nữa khi nãy tôi còn từ chối Hoàng Thư Đồng – người biết rõ thân phận của tôi, thật ra trong lòng tôi luôn nhớ thương cô.

“Vậy anh hôn tôi đi” Mộc Tiêu Kiều nói.
Tần Minh cười nói: “Này, trước đây chúng ta kết hôn, chẳng phải cô còn không cho tôi leo lên giường sao?”
Mộc Tiêu Kiều đỏ mặt, cô ta nói: “Đồ khốn, đừng nhắc đến trước đây nữa, vừa nhắc là tôi lại hối hận.

Hối hận vì đã yêu tên khốn nhà anh...!ưm ưm!”
Cô ta còn chưa dứt lời thì đã bị Tần Minh hôn, anh trở tay ôm lấy Mộc Tiêu Kiều, người phụ nữ mà anh yêu thương.
‘Tinh, thang máy đột nhiên lên đến nơi, cánh cửa mở ra, một đám nhân viên bên ngoài đang nói chuyện thì chợt nhìn thấy chủ tịch và một người đàn ông đang hôn nhau, tất cả đều sợ hãi đến nỗi vội vàng đi sang một bên.


“Chao ôi, không ngờ chủ tịch lại có người đàn ông mà mình thích?” “Đúng là chuyện hiếm lạ, biết bao anh chàng đẹp trai con nhà giàu phải thất vọng rồi.

“Người đàn ông đó là ai vậy? Đẹp trai quá, nhưng trông hơi lạ mặt”
“Suyt, chủ tịch đi ra rồi”
Một lúc sau, Mộc Tiêu Kiều cắn môi, cô ta nhanh chóng bước ra khỏi thang máy rồi nói: “Chiều nay tôi có việc phải ra ngoài một lát.” “Vâng thưa chủ tịch.

Nhóm nhân viên đáp.
Tần Minh nở nụ cười xấu xa, anh đi theo sau Mộc Tiêu Kiều, nói: “Đi đâu vậy?”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Đến nhà tổ ở Bắc Kinh của nhà họ Mộc chúng tôi, bây giờ nó đã là của người khác, nhưng chúng tôi muốn lấy lại.

Nếu anh có thể giúp đỡ thì càng tốt.
“Được thôi.


Tần Minh ung dung đáp.
Tần Minh biết rằng trước đây nhà họ Mộc là gia tộc có tiếng ở Bắc Kinh, có thế lực rất lớn mạnh, nhưng không hiểu sao lại xảy ra chuyện rồi bị xóa sổ, sau đó họ trốn đến thành phố Quảng làm đại gia.
Mộc Hải Nhiễm vẫn luôn không cam lòng, ông cụ cho rằng năm đó nhà họ Mộc bị tính kế và hãm hại nên vẫn luôn muốn lấy lại nhà tổ của mình.
Mà lúc này, nhà cổ nhà họ Mộc đã trở thành một bất động sản của một thương gia nước ngoài.
Gần đây, thương gia nước ngoài đó đang muốn bán nhà tổ nhà họ Mộc, đây cũng là cách duy nhất để Mộc Hải Nhiễm lấy lại nhà cũ của mình.
Cả hai đến nhà tổ nhà họ Mộc, ngôi nhà này có diện tích rất lớn, rơi vào khoảng mười nghìn mét vuông, nếu là thời cổ đại, hơn nữa còn nằm ở thủ đô của một nước thì đây chính là chỗ ở của quý tộc.
Tại thời điểm hiện tại, căn nhà này có giá trị vô cùng lớn.
Ở đây có không ít người, Mộc Tiêu Kiều nói: “Họ đều đang đợi ông Henry ra để muốn mua nhà tổ của chúng tôi”
Tần Minh thấy căn nhà sang trọng như vậy, anh thán phục: “Trước đây nhà cô làm gì vậy?”
“Làm quan”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận