Thiếu Gia Ngông Cuồng


Từ đầu đến cuối chỉ mới ba bốn chiêu mà Tần Minh đã tận dụng được tinh hoa võ thuật của Hoàng phái, nhẹ nhàng hạ gục được tên vệ sĩ.
Người đứng sau chị Hỏa nhíu mày, vốn tưởng rằng Tần Minh chỉ là một thanh niên bình thường, ai ngờ thân thủ của anh lại khá như vậy.
Tần Minh xua tay, nói: “Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.

A Hổ, xử hết đám người này đi.

Cụ Mộc, chúng ta đi tìm ông Henry làm thủ tục sang tên thôi ạ”
Người đứng đầu đội ám sát là A Hổ lập tức đáp lời rồi bước ra.

Anh ta dẫn theo một nhóm người bước đến trước mặt chị Hỏa, tư thế như thể nếu cô không đi thì chúng tôi sẽ ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, uyển chuyển: “Tần Minh của Thế kỷ Hoàn Vũ quả nhiên rất có khí phách.”

Mọi người sững sờ, khi quay đầu lại thì thấy tất cả thành viên của đội ám sát đang đứng ở cửa đã ngã xuống hết!
Chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Con ngươi của Tần Minh co rút lại, người của đội ám sát lại một lần nữa bị cao thủ võ thuật âm thầm “xử” hết.

Thủ đoạn này còn kinh khủng hơn cả lính đặc chủng trong lính đặc chủng.
“Lý Thuấn!” Tần Minh nói.
Chị Hỏa thấy người vừa đến thì yên tâm hơn, nói: “Cậu cả, cuối cùng cậu cũng đến rồi.

Đối phương có nhiều người quá, tôi thất bại rồi"
Lý Thuấn xua tay, nói: “Nếu là người của Hoàn Vũ thì chị thật sự không đấu lại đâu.

Không sao hết, tôi đã đến đây là ổn rồi.

Trên đường vào đây, tôi đã rất thích căn nhà tổ của nhà họ Mộc.

Ồ, cụ Mộc cũng ở đây à, không biết liệu ông có thể bỏ được thứ mình yêu thích hay không?”
Trong lòng Tần Minh vô cùng chấn động, lời anh ta nói thật sự rất ngạo mạn, vừa bước vào đã hạ gục hết đám tay sai của anh.

“Tên Lý Thuấn này còn trẻ tuổi mà đoán chừng đã là cao thủ võ thuật có trình độ.

Tần Minh thầm cảm khái, cao thủ trong dân gian, người tài giỏi như vậy mà lại không có tiếng tăm gì, đúng là rất khiêm tốn.

Mộc Hải Nhiễm lắc đầu, đáp: “Cậu Lý, nhà họ Lý các cậu cần ngôi nhà cổ này làm gì? Một lão già đã gần đất xa trời như tôi chỉ muốn được chết trong căn nhà năm xưa của mình thôi.”
Lý Thuấn bật cười ha hả: “Quả thực là nhà chúng tôi chẳng thiếu những ngôi nhà cổ thể này.

Nhưng chỉ có ngôi nhà cổ ở Bắc Kinh và tại ở khu vực này thì mới phù hợp với thân phận của tôi thôi.

Hơn nữa năm đó nhà họ Mộc các người đã bán đi rồi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc các người đã không cần nó nữa, nếu vẫn nói căn nhà này thuộc về nhà họ Mộc thì thật quá đáng.
Tần Minh thấy rất khó chịu, không ngờ tên này lại coi thường anh?
Tần Minh vung tay lên, nói: “A Hổ, đuổi đám người này ra ngoài đi."
Đám người A Hổ lập tức lao về phía Lý Thuấn, muốn cậy đông người để hạ gục anh ta.

Nhưng Lý Thuấn lại lấy lùi làm tiến, dùng cả tay và chân.

Đối mặt với bốn chiến sĩ được huấn luyện bài bản cùng một lúc tấn công mình từ nhiều phía, Lý Thuấn đối phó mỗi người một chiêu, rầm rầm, tất cả đều bị anh ta đánh gã.
Tốc độ quá nhanh, Tần Minh còn chưa kịp nhìn rõ thì đã kết thúc rồi.
A Hổ đọ một đấm với anh ta thì bị đánh đến mức lùi về phía sau ba bước, cánh tay buông thống xuống, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

A Hổ nói: “Cậu chủ, anh ta có chút gian ác.

Nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng ra đòn vừa nhanh vừa hiểm, hình như tôi đã nhìn thấy dư ảnh”
Tần Minh sợ hãi nói: “Dư ảnh? Anh tưởng đang quay phim à?”
Anh còn chưa từng nhìn thấy dư ảnh trên người hai anh em Tống Nghĩa Tinh, điều này đã trái ngược với lẽ thường rồi.
Nhưng khi thấy cánh tay A Hổ đang không ngừng run rẩy, không thể nhấc lên được, anh không muốn tin cũng phải tin.
Lý Thuấn rất có phong thái, hiên ngang độc lập, như thể một đại tông sư trong phim vậy.
Anh ta ung dung nói: “Nhà họ Lý chúng tôi từ xưa đến nay đã là dòng tộc luyện võ.

Phương pháp luyện võ rèn luyện thân thể được truyền từ đời này sang đời khác không giống luyện kỹ năng và cơ bắp thông thường, lại càng không giống với những võ quán được mở ra để nhận học trò và kiếm tiền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận