Tần Minh, đám người này của cậu có thể so được với thực lực của lính đặc chủng quốc gia.
Nhưng không may cho cậu là lúc mười hai tuổi tôi đã có thể chất đánh bại được lính đặc chủng.
Hơn nữa tôi cũng đã từng tham gia vào lực lượng đặc chủng, sau đó cảm thấy trong quân đội không thể rèn luyện mình nên tôi đã rời đi.
Xét về thế lực thì ở Hoa Hạ, thế lực của Hoàn Vũ các người quá yếu.
Hoa Hạ không phải là quốc gia phương Tây, không chịu sự kiểm soát của tư bản.
Cậu có tin là chỉ với một cuộc điện thoại của tôi, tập đoàn Hoàn Vũ của cậu sẽ không thể tiếp tục hoạt động ở Bắc Kinh và phải đóng cửa vào ngày mai không?
Xét về thực lực, vừa rồi thấy cậu đánh bại vệ sĩ của chị Hỏa, hừ, cũng có chút chiêu trò đấy, điều này khiến tôi rất bất ngờ.
Nhưng trình độ cũng chỉ ngang với lúc tôi mười một mười hai tuổi thôi.
Xét về tiền tài, ha ha, nhà họ Triệu của vợ sắp cưới của cậu thì khỏi phải nói, họ là đồng minh thân thiết với nhà họ Lý chúng tôi.
Nhưng bản thân nhà họ Lý chúng tôi cũng không thiếu tiền.
Cậu muốn đấu với tôi ư? Ở Hoa Hạ, ở Bắc Kinh, xin hỏi cậu lấy cái gì để đấu với tôi đây?”
Từng câu từng chữ của Lý Thuấn đều vô cùng kiêu ngạo: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn phô trương quá nên mới để chị Hỏa làm thay.
Cậu chủ Tần, cậu hãy ra về đi, nếu không thì cậu sẽ thất bại thê thảm ở đất Bắc Kinh này đấy.”
Những lời này của Lý Thuấn đã cho thấy rõ hậu thuẫn vững chắc của anh ta, đúng là rồng mạnh cũng không thắng được rắn nhà.
Điểm mạnh của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ nằm ở sự giàu có cùng với sự tự do về vốn.
Vì thế, một con thú khổng lồ như vậy có thể tung hoành ngang ngược ở khắp nơi trên thế giới, nhưng ở Hoa Hạ thì lại rất khó.
Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách cũng là cái khôn ngoan của người Hoa Hạ.
Tần Minh cầm điện thoại gọi cho Tổng Dĩnh, nói: “Lập tức cho ngừng mọi hợp tác năng lượng có liên quan đến Hoa Hạ trên toàn thế giới, đóng cửa tất cả các cảng và dừng việc xuất khẩu mỏ dầu cho Hoa Hạ của nước ngoài."
Khóe miệng Lý Thuấn co lại, mí mắt của chị Hỏa cũng giật giật.
Tần Minh giơ hai tay tỏ vẻ không biết phải làm sao, nói: “Được rồi, anh là rắn nhà, chúng tôi không đấu lại anh.
Nhưng tôi không làm ăn với Hoa Hạ nữa, nếu lãnh đạo các người có hỏi đến thì tôi sẽ nói là nhà họ Lý có một người tên Lý Thuấn muốn uy hiếp tôi...”
“Đồ trơ tráo!” Lý Thuấn vô cùng buồn bực, không ngờ tên khốn này lại lấy chuyện lớn của quốc gia ra để uy hiếp anh ta.
Lý Thuấn bực dọc lên án: “Cậu làm vậy là giết được địch nhưng cũng bị tổn thất đấy.
Cậu tưởng nhà họ Lý của tôi sẽ vì chuyện này mà chịu lỗi thay ư? Ai cũng có thể nhìn ra được rằng đó là hành động tùy hứng của cậu.”
Tần Minh bình tĩnh đáp: “Thế thì đã làm sao? Tôi là người thừa kế của Hoàn Vũ, tôi giàu nên tôi tùy hứng thế đấy.
Anh cứ lầm bầm đi, tất cả các hạng mục quân sự, y tế và khoa học kỹ thuật, hễ là những hạng mục hàng đầu thế giới thì tôi đều sẽ rút về hết.
Có người hỏi tại sao thì tôi sẽ nói là Lý Thuần khiến tôi không vui”
Tần Minh ngừng lại, sau đó hùng hồn nói: “Vì nhà họ Mộc, tôi sẽ đấu với anh bằng bất cứ giá nào.
Để tôi xem ai sẽ là người có thể cười đến phút cuối.
Anh vừa dứt lời, điện thoại của Lý Thuấn đã đổ chuông.
“A lô? Chính ủy ạ? Tôi...!tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, vâng, vâng ạ...
Vừa kết thúc một cuộc gọi thì lại có người khác gọi điện: “Ba? Con vô tội mà.
Thằng nhóc đó là một tên khốn, nhưng nhà tổ của nhà họ Mộc...!vâng, con biết rồi ạ.
Mặt Lý Thuấn sa sầm lại, anh ta cúp điện thoại, vừa định nói gì đó thì một cuộc điện thoại khác lại gọi đến: “Thủ tướng, tôi biết lỗi rồi...!Vâng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa ạ.
Vâng, xin hãy cho tôi chút thời gian.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thuấn lập tức tắt máy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Minh đang vừa huýt sáo vừa ngồi vắt chéo chân ở bên cạnh.
Lý Thuấn tức giận nói: “Được, coi như cậu giỏi, tôi không tranh giành với cậu nữa, đi thôi!”
Sau khi Lý Thuấn đồng ý không tranh nữa, Tần Minh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Dĩnh để tránh việc mất kiểm soát.
Hoa Hạ là đầu tàu của kinh tế thế giới, không thể không kiếm món tiền này.
Lý Thuấn bước đến cửa thì đột nhiên quay người lại, nói: “Cụ Mộc, nếu ông đã quay về rồi thì mấy ngày tới là đại thọ của bà nội tôi.
Hi vọng nhà họ Mộc các ông cũng có thể tới tham dự.
Tần Minh nhíu mày, anh cảm thấy lại sắp có chuyện gì đó xảy ra..