Thiếu Gia Ngông Cuồng


"Giống như Lỗ Tấn nói, học y không cứu được người Hoa Hạ.

Tổ tiên nhà họ Mộc chúng ta cho rằng, chỉ có phát triển kinh tế mới có thể cứu Hoa Hạ.

Có tiền mới có thể trang bị vũ khí cho mình, có tiền mới có thể khiến các nước giàu coi trọng."
"Tốn cả đời học một môn võ nghệ để đánh nhau một mất một còn với người ta, nhưng lên chiến trường vẫn bị người ta kết liễu bằng một phát súng đẩy thôi?"
"Cho nên nhà họ Mộc chúng ta từ bỏ tập võ, theo học đạo lý kinh doanh, hơn năm mươi năm năm về trước, nhà họ Mộc chúng ta vẫn là nhà giàu ở Bắc Kinh giống nhà họ Triệu, có không ít sản nghiệp ở nước ngoài."
"Nhưng bởi vì cái này.."
Mộc Hải Nhiễm phủi bụi đất phía trên hộp, mở hộp ra, bên trong là một đống miếng sắt có khắc chữ.
Mộc Hải Nhiễm thở dài, nhớ lại chuyện cũ nói: "Theo lời ông của ông nói, trước kia nhà họ Mộc chúng ta rất nổi tiếng trong phe phái võ học, có nhiều hợp tác với phong trào Nghĩa Hòa Đoàn, về sau ông của ông từng tham gia đoàn dân quân đánh giặc, lúc ấy vẫn còn là người dạy võ, phụ trách dạy các chiêu đánh cận chiến và cả phương pháp hô hấp giúp tăng cường sức khỏe này nữa, nhưng không dạy hết mà đây mới là bản hoàn chỉnh."
Nói xong, Mộc Hải Nhiễm nhìn Tần Minh.
Tần Minh sững sờ hỏi: "Ý ông là?"
Mộc Hải Nhiễm nói: "Sao thế? Cháu là chồng của cháu gái ông mà? Cháu là người trong nhà, lại còn là học trò của Trương Toàn Chân, cũng nắm giữ một số bài nhập môn, nhưng tất nhiên không bằng bộ này của nhà họ Mộc chúng ta.


Cháu có thể sao chép một bản rồi cầm đi"
Thực ra Tần Minh không có hứng thú, trong lòng anh đã tính sẽ đi học bắn súng, cầm súng có vẻ tốt hơn.
Mộc Tiêu Kiều cầm lên, nói: "Vậy cháu sẽ sao chép một bản"
Tần Minh thấy Mộc Tiêu Kiều làm vậy thì cũng không nói gì thêm, hỏi: "Ông ơi, ông lấy ra là để cho Mộc Chiêu Dương sao?"
Mộc Hải Nhiễm gật đầu, nói: "Đây là bảo bối lưu truyền nhiều thế hệ, có học hay không bọn nó tự quyết định.

Xã hội hiện đại không còn nhiều người hiếm có, cũng không quan trọng như trước kia.

Điều quan trọng là phải bắt được hung thủ năm đó mưu hại nhà họ Mộc chúng ta"
Tần Minh lập tức nói: "Nếu ông cần giúp đỡ, cháu nhất định sẽ dốc hết sức mình"
Mộc Hải Nhiễm cười không nói gì khiến lòng Tần Minh hoảng hốt.
Bà cụ Mộc thì cười ha ha: "Có đó, đó là hai đứa sớm sinh con cho ông bà bế cháu đi.


Cháu xem Chiêu Dương vẫn chưa kết hôn, Tư Thuần còn đang đi học, chỉ có cháu và Tiêu Kiều đã kết hôn được một thời gian thôi, bao giờ hai đứa sinh con thế?"
Bà cụ vừa dứt lời, Tần Minh không nhịn được nhìn sang Mộc Tiêu Kiều bên cạnh, theo lẽ thường chắc cô không nói với người nhà chuyện hai người họ đã âm thầm ly hôn đúng không?
Tần Minh lúng túng nói: "Ừm, cháu sẽ cố có con sớm"
Tần Minh cầm Hô Hấp Pháp của nhà họ Mộc, thấy đã đến giờ, anh bèn tìm lý do rời đi.
A Long hỏi: "Cậu chủ, bây giờ đi đâu ạ?"
Tần Minh sờ cằm, nói: "Về trường học trước đi, tối nay hẹn Hải Đường.

A Long, anh nói xem, giữa Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều, tôi phải chọn thế nào đây?"
"Ôi, tôi không dám nói đâu"
A Long nói: "Sau này bà chủ sẽ là một trong hai người họ, tôi sợ mình nói nhầm"
"Hừ, cái thằng nhóc này."
Tần Minh cười nhạo: "Không gỡ rối giúp ông chủ gì cả.
A Long nói: "Vậy cậu chủ nghe theo trái tim mình là được.

Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng."
Tần Minh chống đầu, trong lòng càng phức tap.
Sẩm tối, anh vừa đến cổng trường đại học thì nhận được tin nhắn của Trương Toàn Chân: "Thường Nhụy tặng cậu huyết hổ phách là muốn hại cậu, cậu cẩn thận một chút, tôi đang đến chỗ cậu đây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận