Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh hít một hơi sâu, Thường Nhụy tặng anh huyết hổ phách là để hại anh sao?
Đây là chuyện anh hoàn toàn không ngờ đến, vào lần đầu tiên anh gặp Thường Nhụy, hai người khá hòa hợp với nhau, bà ta giống như một người bề trên hiền từ.
Khi Tần Minh trở lại ký túc xá, Trương Toàn Chân cũng đuổi tới đúng lúc, bên cạnh ông ta còn có người, là Lâm Vũ Nhu nhà họ Lâm ở Tương Tây.
Trương Toàn Chân sững sờ hỏi: "Thằng nhóc Tống Nghĩa Tinh kia đâu?"
Tần Minh đáp: "Con lại đánh Lý Tinh Hồng rồi, lần này còn làm phần dưới của anh ta bị thương, Tống Nghĩa Tinh đi tìm Hoàng Thăng Cửu nghĩ cách xem phải xử lý như thế nào."
Khi Tần Minh nói lời này, ánh mắt anh liếc sang Lâm Vũ Nhu bên cạnh.
Lần trước Lâm Vũ Nhu bị anh khuyên bỏ đi, nhưng trước khi đi hai người phát sinh quan hệ không trong sáng, Tần Minh đưa mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô ta.


Nhưng thực ra vẫn chưa đến một tháng cho nên không nhìn ra gì cả.
Ba người vào phòng, Trương Toàn Chân lấy huyết hổ phách ra, nói: "Về mặt này cô Lâm là người trong nghề, để cô ấy giải thích đi"
Lâm Vũ Nhu cầm lấy huyết hổ phách, nói: "Thứ này đúng là bảo bối, rất nhiều người trong nghề cũng dễ bị qua mắt." "Là sao?" Chuyện này liên quan đến tính mạng nên Tần Minh hỏi rất nghiêm túc.
Lâm Vũ Nhu giải thích: "Lúc bình thường, đeo thứ này lên người quả thật có ích lợi, giúp ổn định tinh thần, tăng cường sức khỏe.

Nhưng đó chỉ là lúc bình thường mà thôi, ở điều kiện đặc biệt nào đó nó sẽ biến thành hung khí giết người, còn giết người trong vô hình." "Hai người nhìn màu sắc và côn trùng bên trong huyết hổ phách đi." "Côn trùng này là một loại biến dị, họ hàng xa của trùng gấu nước"
Trương Toàn Chân bỗng nhiên hỏi: "Trùng gấu nước là gì?"
Tần Minh cười nói: "Thầy, kiến thức của thầy nông cạn quá đấy! Trùng gấu nước là sinh vật sống lâu nhất được biết đến trên trái đất, thể tích cực nhỏ, con lớn nhất không quá một phẩy tư milimet.

Nó có thể hồi sinh sau nhiều thập kỷ đóng băng ở nhiệt độ thấp, cũng có thể sống rất lâu ở độ không tuyệt đối, có thể nói là sinh vật có tuổi thọ ngang với mặt trời"
Lâm Vũ Nhu mỉm cười, nói: "Đúng vậy.

Nhưng đây là chủng biến dị, vô cùng ít ỏi, không phải trùng gấu nước thực sự mà là một loại trùng độc ký sinh."
Trương Toàn Chân vỗ đùi, nói: "Nói cách khác, thông qua điều kiện nhất định, nó có thể sống sót và ký sinh trên cơ thể người đúng không?"

Lâm Vũ Nhu gật đầu, nói: "Phải nhìn màu sắc của hổ phách, càng là hổ phách đỏ thẫm thì càng đạt tới điều kiện thức tỉnh của trùng độc.

Màu máu của hổ phách này thực ra là máu độc bình thường của người đeo, đeo quanh năm suốt tháng lan tràn vào trong hổ phách, nuôi dưỡng trùng độc ngủ say bên trong.

Một khi thức tỉnh, nó sẽ lột xác, để lại cái xác không để che giấu, khi người đó ngủ, trùng độc sẽ chui vào cơ thể, khiến người đó chết vì độc."
Tần Minh cầm huyết hổ phách có màu sắc đỏ tươi trong tay, nếu anh đeo thêm một thời gian thì chẳng phải sẽ bị ký sinh sao?
Lâm Vũ Nhu nói: "Cái này được ghi chép trong sách nuôi trùng của nhà họ Lâm chúng tôi, trước kia cũng thường hay gặp trong những vụ ám sát hoàng thất triều đình, có mười hoàng đế thì đến sáu người chết một cách đột ngột, cơ bản là chết bởi loại trùng độc giết người trong vô hình này.

Loại hổ phách này khi vừa được làm ra thì là bảo bối dưỡng sinh, nhưng sau đó lại là bảo bối giết người."
Nói xong, cô ta lại nhìn Tần Minh với ánh mắt thậm tình, nói: "May mà anh không đeo lên người, nếu không hậu quả khó lường."

Tần Minh nói cảm ơn: "Cám ơn, làm phiền cô đến đây một chuyến rồi"
Lâm Vũ Nhu cười nói: "Sao thế? Không chào đón tôi à?" "Chậc, không đâu." Tần Minh cảm giác ánh mắt Lâm Vũ Nhu nhìn anh sao mà nhiệt tình đến thế? Khiến anh cảm thấy ngại ngùng, mà thỉnh thoảng cô ta còn đưa tay sờ bụng làm gì? Đói hả?
Lâm Vũ Nhu nói: "Anh sai người tìm một con heo về đây, chúng ta làm thí nghiệm"
Tần Minh lập tức ra lệnh cho A Long đi tìm một con heo về, chỉ một lát sau, A Long lái chiếc Maybach mấy triệu chở một con heo mập đang đợi làm thịt đến ký túc xá.

"Éc éc éc éc.." Con heo kêu lên, nó không hề biết mình sắp chết đến nơi.
Lâm Vũ Nhu đeo huyết hổ phách lên cổ con heo, sau đó dùng kim bạc đâm vào ngón tay mình, một giọt máu rơi xuống huyết hổ phách, đẩy nhanh tốc độ hoàn thành của huyết hổ phách..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận