Tần Minh liếc Thường Tuyết, nói: "Tất nhiên, cô ta là thanh mai trúc mã của anh, hồi bé bọn anh còn hưởng tuần trăng mật với nhau đấy"
Nói là tuần trăng mật, nhưng thực ra chỉ là lúc mới quen quan hệ rất tốt, còn xuống sông mò tôm, sau đó tiến triển thành chuyện đánh nhau để xem ai nhận ai làm đại ca.
Tần Minh nói vậy, Nhiếp Hải Đường liền không vui, tức giận chu miệng: "Sao chẳng thấy anh nói với em anh có thanh mai trúc mã bao giờ thế? Thảo nào cô ta kiêu ngạo như vậy.
Nhiếp Hải Đường cầm cầu trở lại sân, khí thế bỗng chốc thay đổi khiến Thường Tuyết đối diện sững sờ, híp mắt nhìn về phía Tần Minh đang xem trò vui bên cạnh, nghĩ bụng: "Hừ, ghen à?"
Vút!
Nhiếp Hải Đường phát cầu lên cao với lực rất mạnh, Thường Tuyết nhanh chóng ứng phó, nhưng Nhiếp Hải Đường lập tức đổi hướng, đánh về một bên khác, giành được điểm số.
Hai bên lại giằng co một phen, cuối cùng Nhiếp Hải Đường thắng cuộc.
"Ôi chà, Hải Đường nhà ta được chào đón quá nhỉ" Tần Minh nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều nam sinh tiến lên đưa khăn mặt, đưa nước thì cũng vội vàng tiến lên theo.
"Nhiếp Hải Đường, cậu đánh tốt lắm, tôi là trưởng câu lạc bộ cầu lông, cậu gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi nhé?" "Chị Nhiếp, chị add Wechat của em được không? Sau này em muốn học chị cách đánh cầu lông."
Nhiếp Hải Đường bị nam sinh lớp trên lớp dưới vây quanh như ong vỡ tổ, Tần Minh đưa tay gạt phăng bọn họ ra, đẩy những người vây quanh Nhiếp Hải Đường sang một bên.
"Thằng nhóc cậu làm gì thế? Xếp hàng phải theo thứ tự chứ" "Đúng đẩy, muốn add Wechat thì chờ bên cạnh đi, chúng tôi tới trước."
Tần Minh hùng hổ nói: "Làm gì vậy? Cô ấy là hoa đã có chủ biết không hả? Hải Đường, bên này.
"Cậu là ai? Gọi cứ như thân thiết lắm vậy, tự cho mình là đúng" "Mẹ nó, đi dép lê mà cũng dám ra đây tán gái?" "Ha ha, sang bên kia chơi đi" "Hoa khôi Nhiếp đừng quan tâm loại nghèo hèn này." Nhiếp Hải Đường không để ý tới những nam sinh vây quanh mình mà nắm tay Tần Minh, đi theo Tần Minh.
Tần Minh đắc ý kéo Nhiếp Hải Đường, nhìn mấy nam sinh kia với vẻ khiêu khích, nói: "Đi dép lê thì sao? Đi dép lê không được à?" "Đù, không thể nào!" "Haizz, lại một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu."
Nam sinh xung quanh trông thấy Nhiếp Hải Đường đi theo Tần Minh thì ai cũng hậm hực, nhưng lại không thể làm gì.
Tần Minh lau mồ hôi cho Nhiếp Hải Đường, nói: "Nhìn em kìa, trời lạnh như vậy còn mặc váy, không lạnh thì cũng để người khác nhìn thấy."
Nhiếp Hải Đường bật cười: "Hồi trước ở đại học Khoa học và Công nghệ hình như không thấy anh nói vậy."
Tần Minh đáp: "Lúc đó em vẫn chưa phải bạn gái của anh mà"
Nhiếp Hải Đường nói ngay: "Vậy ý anh bây giờ em là bạn gái của anh?"
Tần Minh nhất thời không trả lời được, anh bị trúng bẫy rồi.
Nhưng anh còn chưa trả lời thì Thường Tuyết đã đi tới, nói: "Anh đi đâu vậy? Tôi có chuyện tìm anh."
Tần Minh vốn không muốn dính líu quan hệ với Thường Tuyết, lần trước cô ta còn bị người nhà họ Triệu bắt đi không biết vì nguyên nhân gì.
Nhưng dù sao Thường Nhụy cũng là em gái Thường Hồng Hi, không chừng Thường Tuyết biết một số việc.
Tần Minh nói: "Có chuyện gì, cô nói thẳng đi"
Thường Tuyết chỉ vào Nhiếp Hải Đường nói: "Cô ta không nên nghe thì hơn."
Nhiếp Hải Đường lập tức ôm lấy cánh tay Tần Minh, nói: "Có gì mà tôi không thể nghe? Tôi là bạn gái anh ấy, cô cứ nói thẳng đi"
Tần Minh giữ tay Nhiếp Hải Đường đang ghen tuông, nói: "Có việc gì cô cứ nói thẳng đi."
Thường Tuyết bất đắc dĩ nhìn sang bên cạnh, một vệ sĩ nam trẻ tuổi gật đầu với cô ta, Thường Tuyết nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, đi theo tôi"
Ba người tới một bãi đất trống bên cạnh sân vận động, Thường Tuyết nói: "Nhà họ Triệu muốn đối phó anh, anh biết không?" "Tôi biết" Tần Minh nói: "Hình như bọn họ cũng đối phó với cả cô.
Lần trước cô còn bị bắt cóc".