Thiếu Gia Ngông Cuồng


Trương Toàn Chân nói: "Đàn anh của cậu đã giúp cậu giải quyết xong chuyện đánh Lý Tinh Hồng rồi, dù sao cậu cũng có tiền, Hoàng phái dốc sức giúp cậu hòa giải."
Tần Minh cười nói: "Vậy thầy đến vì chuyện của Thường Nhụy à?" "Tôi biết chuyện rồi, đi cùng nhau đi." Biểu cảm của Trương Toàn Chân trở nên nghiêm túc, bởi vì ông ta biết Thường Nhụy muốn hạ độc chết Tần Minh, không có khả năng Tần Minh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tình cảm của ông ta đối với Thường Nhụy rất phức tạp.
Tần Minh vỗ vai ông ta, nói: "Con hiểu mà, dù sao cũng là người tình cũ của thầy"
Khuôn mặt Trương Toàn Chân giật giật, ông ta đá Tần Minh một cái, nói: "Thằng nhóc thối nhà cậu câm miệng lại cho tôi"
Đoàn người rồng rắn đi vào miếu Quảng, khuôn viên ngôi miếu này không rộng, hương khói và khách khứa cũng bình bình, chỉ là một ngôi miếu vô cùng bình thường ở Hoa Hạ.
Nhưng Thường Nhụy cực kỳ thích ngôi miếu nhỏ này, thường xuyên tới dâng hương, nhưng người thường không biết tin này, là Thường Tuyết tình cờ biết được, đồng thời suýt nữa vì vậy mà mất mạng.
Bãi đỗ xe miếu Quảng có một chiếc xe van nhập khẩu biển quân đội nổi bật.
Olmei chỉ vào chiếc xe đó nói: "Cậu chủ, theo những gì tôi điều tra được, kia là xe nhà họ Thường, bảy chiếc xe bình thường bên cạnh cũng đều là xe vệ sĩ nhà họ Triệu hay dùng.


E rằng bọn họ dẫn theo không ít người."
Tần Minh ngồi trong xe RollsRoyce, phất tay, xe lái đi không hề dừng lại.
Tần Minh nói: "Nhìn kỹ đi, trong xe có người, phái người đi xử lý hết, chặt đứt đường lui của Thường Nhụy.

Olmei, cô hãy xâm nhập vào hệ thống giám sát của ngôi miếu, bảo đảm không bị quay lại, rồi bảo tiểu đội ám sát bao vây miếu Quảng này, tiến vào từng lớp, động tác phải nhanh chóng vào."
Tống Dĩnh vừa nhìn vừa hỏi: "Cậu chủ, cậu đoán có người đến gặp Thường Nhụy à?"
Tần Minh gật đầu, nói: "Bà ta có thể tặng huyết hổ phách hạ độc tôi khi tôi đến nhà họ Triệu thì không phải là nhân vật đơn giản.

Chắc chắn Triệu Trinh cũng biết, chỉ sợ rất nhiều chuyện của nhà họ Triệu Thường đều Nhụy tham dự, nhưng bà ta trốn phía sau mà thôi"
Tần Minh nói vẻ chắc nịch: "Một ngôi miếu nhỏ như vậy có gì đặc biệt chứ? Chắc chắn là bà ta muốn che giấu tại mắt để gặp một số người.

Cô cũng xem đoạn video tối qua rồi đúng không?"
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, lần này tôi sẽ không để cho Phùng Đông Tường chạy thoát nữa."
Mười phút sau, A Long đứng đầu đường vẫy tay với xe, ra hiệu đã giải quyết xong.
Tần Minh vui mừng thở phào nhẹ nhõm, có một đội ngũ như thế, anh làm gì cũng thuận tiện và an toàn hơn nhiều.


Tần Minh dặn dò: "A Long và Tiểu Dĩnh đi vào cùng tôi là được, những người khác phối hợp tác chiến.

Đi vào thôi thầy."
Trương Toàn Chân ngây ra nhìn miếu Quảng hồi lâu, đột nhiên bị Tần Minh gọi thì sững sờ giây lát rồi mới nói: "Ngôi miếu này...!Là nơi tôi và bà ta gặp nhau lần đầu tiên.

Hồi đó có nạn đói lớn, trẻ con không có gì để ăn, bà ta lén chạy vào trong ngôi miếu này nuôi gà, trồng rau, tôi cũng vào đây.

Về sau bị người ta phát hiện, có trộm chạy vào cướp, mấy hòa thượng trong miếu bảo vệ bà ta"
Tần Minh giật mình, không ngờ ngồi miếu nhỏ này lại có dính dáng sâu đến Thường Nhụy như vậy.
Tần Minh nói: "Thầy à, đừng nghĩ nhiều nữa.


Đã bao năm trôi qua rồi, bà ta không còn là cô gái mà thầy quen nữa.

Một người phụ nữ định hạ độc chết con ngay từ lần đầu gặp mặt, con không có cảm tình gì với bà ta cả"
Trương Toàn Chân nghiêm mặt nói: "Lát nữa cậu đừng xúc động, biết chưa?"
Tần Minh nói: "Được, con biết rồi, hôm nay chắc sẽ có tuyết rơi, lạnh lắm, đi vào đi"
Mọi người đang định đi vào, bỗng nhiên thấy một chiếc xe Hồng Kỳ lái đến ngã tư, trên xe có ai đó mặc một chiếc áo lông thật dày, quấn khăn đỏ, dường như cực kỳ sợ lạnh.
Tần Minh khá bất ngờ, sao Tôn Thường Hi lại tới đây? Có phải lại dính dáng gì đến Thường Nhụy không vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận