Do nhiều yếu tố, Tần Minh di chuyển rồi.
Anh kéo giãn khoảng cách với Trương Toàn
Chân và chậm rãi vòng về hướng Thường
Nhụy.
Còn Lý Đạt Khai vốn dĩ đang nhìn chằm chằm chiến trường, cũng không còn để ý đến cuộc giao tranh đằng kia nữa mà nhìn Tần Minh.
Lý Đạt Khai nói: "Cậu Tần, thân phận của cậu không thích hợp làm loại chuyện này.
Tôi nghe nói gần đây cậu có xích mích với cháu trai của tôi là Lý Thuấn.
Nếu bây giờ cậu lại nhúng tay vào chuyện này thì nhà họ Lý chúng tôi sẽ cho rằng cậu tràn đầy lòng thù địch với chúng tôi."
Tần Minh hỏi: "Thường Nhụy dùng thuốc độc hại tôi, anh nghĩ như thế nào? Anh muốn bảo vệ kẻ giết người sao?"
Lý Đạt Khai nói: "Cậu Tần cứ nói đùa, không phải bây giờ cậu vẫn tốt sao? Trương Toàn Chân là đạo sĩ giang hồ, giỏi lên kế hoạch lừa người, cậu bị lừa rồi."
Tần Minh nói: "Thầy của tôi đúng là rất giỏi lên kế hoạch lừa người, nhưng ông ấy có giới hạn.
Vậy tôi đổi sang câu hỏi khác, lúc đầu năm người là thầy của tôi, Thường Đức Khải, Bạch Mạt Dương, Triệu Trinh, Mộc Hải Nhiễm theo Triệu Đức Dân học tập, thân thiết như tay chân.
"Rồi Thường Nhụy quen biết năm người họ, sau đó nhà họ Bạch gặp nạn gần như bị hủy diệt, Bạch Mạt Dương chết, bại gia sa sút.
Tiếp đó là nhà họ Mộc gặp nạn, bị ép phải bán tài sản để bảo toàn cho bản thân, rời xa Bắc Kinh.
Nhà họ Thường càng là bị diệt môn, ba nuôi tôi trở thành cô nhi, được họ hàng nuôi dưỡng khôn lớn.
Thầy của tôi mất hết tất cả lang bạt khắp nơi, quy ẩn ở Đạo môn, cả đời thanh tâm quả dục.
Mà Triệu Trinh lại có được tất cả, mở rộng nhà họ Triệu, càng có được Thường Nhụy.
Thường Nhụy, bà trả lời câu hỏi của thầy tôi như thế nào, năm đó bà có hại năm người thầy tôi không?"
Thường Nhụy không nhìn Tần Minh, quỳ lạy trước tượng Quan Âm, lúc lâu sau mới nói: "Cậu Tần, cậu bị lừa rồi"
Tần Minh chất vấn: "Trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi rất khó sao?"
Nhưng Thường Nhụy không trả lời.
Tần Minh tiến lên phía trước, Lý Đạt Khai lập tức ra tay ngăn cản Tần Minh, giẫm chân lên trước rồi đấm tới.
Tần Minh vội vàng tránh ra, vươn tay túm lấy cánh tay của Lý Đạt Khai, định dùng phương thức lấy yếu thắng mạnh kéo anh ta ra, nhưng cánh tay của Lý Đạt Khai chấn động, thể mà lại hất Tần Minh ra.
Tần Minh bị hất bay ngược ra, va vào tường.
Lý Đạt Khai nói: "Đi tu nửa chừng, nhưng có thể phòng bị trước khi ngã đã rất tốt rồi"
Nói xong, anh ta bảo vệ Thường Nhụy rời đi.
Ở phía bên kia, Lý Vinh Bảo đã đánh nhau với Trương Toàn Chân đến mức không thể thoát ra được, nhưng cứ đánh được ba chiêu thì Trương Toàn Chân lại kêu lên, đã mặt mũi bầm dập rồi.
Theo hiểu biết về võ thuật của Tần Minh, nội thương của Trương Toàn Chân có thể càng nghiêm trọng hơn.
Tần Minh lại một lần nữa làm tăng thêm hiểu biết của mình về cảnh giới của cao thủ.
Súng chắc chắn là thứ tốt, nhưng họ có thể khiến Trương Toàn Chân không thể nổ súng được, võ thuật thật quá lợi hại.
Trương Toàn Chân tranh thủ nhìn về phía Tần Minh nói: "Đuổi theo"
Tần Minh bò dậy, đi được mấy bước liền có chút choáng váng, nôn ra máu, chỉ cảm thấy máu trào dâng trong lồng ngực.
Anh chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ, anh lau miệng rồi đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ: "Võ thuật Trung Hoa lấy khí công làm gốc này, luyện tập đến trình độ của anh ta cũng quá mạnh đi, rõ ràng là phạm quy
Tần Minh đuổi tới gian giữa, không có khách du lịch nào ở đây, chỉ có Tôn Thường Hi và Tống Dĩnh.
Tần Minh nói to: "Tiểu Dĩnh, chặn người lại."
Tổng Dĩnh vốn dĩ đã chặn đường rồi, nghe xong lời Tần Minh nói, cô ta càng không thả hai người đi.
Tân Minh tức giận nói: "Thường Nhụy, người của bà đã bị người của tôi xử lý hết rồi, bà không chạy thoát được đâu.
Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.
Thấy không ai trong số những người bà ta mang theo còn phản ứng nữa, Thường Nhụy nói: "Cậu Tần, cậu xem đi, cô cả nhà họ Tôn cũng ở đây, cậu muốn làm lớn chuyện đến mức nào mới hài lòng hả? Dựa vào thân phận của cậu, làm loại chuyện này không hề có lợi ích gì, có gì không thể từ từ nói chuyện sao? Nếu như cậu vẫn cố chấp theo ý mình, nghe lời Trương Toàn Chân thì tôi không thể không ra tay với cậu đâu"
Tôn Thường Hi đang không biết làm sao nhìn thấy người Tần Minh dính đầy máu vừa nôn ra, liền lo lắng hỏi: "Sao cậu lại bị thương thế?" “Không sao, tôi rất tốt” Tần Minh tiến lên bảo vệ Tôn Thường Hi, ra hiệu cho cô ấy lùi lại, cười lạnh: “Được, tôi muốn xem bà có thể dùng thủ đoạn gì”
Khi Thường Nhụy nhìn thấy hai người quen thuộc như vậy liền sửng sốt, không có tin tức nào chứng minh hai người có quan hệ tốt như vậy?
Con ngươi của bà ta đột nhiên co rút lại, nói: "Có, có phải cậu đã giả...
Bùm!
Tuy nhiên, Thường Nhụy còn chưa nói xong, đột nhiên Trương Toàn Chân trên người tràn đầy vết thương xông vào từ cánh cửa bên kia, bắt một phát súng vào đầu bà ta..