Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tim Tần Minh run lên, anh nghe thấy Thường Nhụy nhắc tới chuyện giả mạo liền biết không hay rồi, sợ rằng Thường Nhụy đã phát hiện ra anh vẫn luôn giả mạo Triệu Chính Ngôn rồi.
Vào lúc này, Trương Toàn Chân bắn một phát súng.
Chân mày Thường Nhụy có vết màu đỏ và chết ngay tại chỗ.
Khi sự việc xảy ra đột ngột, không ai ngờ rằng Trương Toàn Chân lại có thể thoát khỏi Lý Vinh Bảo và đi theo ra trước.
Trùng hợp, vì mối quan hệ giữa Tống Dĩnh và Tần Minh, sự chú ý của Lý Đạt Khai đều tập trung vào hai người này, cũng phải lo lắng về vấn đề của Tôn Thường Hi, khiến Thường Nhụy ở trong trạng thái không có ai bảo vệ.
Trương Toàn Chân thực sự tức giận ngập đầu, ông ta thăm dò xem hồi đó có phải Thường Nhụy đã ly giản anh em họ không, truy tìm cả đời, ép hỏi hết lần này đến lần khác nhưng Thường Nhụy vẫn im lặng.
Thường Nhụy thậm chí còn vu khống ông ta lên kế hoạch để lừa Tần Minh, trong lòng thất vọng, ông ta biết hôm nay là cơ hội cuối cùng.
Bởi vì trước đây, ông ta hoàn toàn không thể tìm ra tung tích của Thường Nhụy, cũng không thể tới gần cổng nhà họ Triệu được, cả đời này của ông ta hầu như không còn cơ hội nhìn thấy Thường Nhụy nữa.
Nếu hôm nay không có kết quả thì ông ta sẽ hối hận cả đời.
Nhớ lại quá khứ, dưới sự chi phối của rất nhiều cảm xúc, Trương Toàn Chân tức giận giết người, bắn một phát súng vào đầu.


"Không!"
Lý Vinh Bảo đuổi tới từ phía sau chết lặng và vô cùng bàng hoàng, anh ta được nhà họ Lý cử đến phụ trách bảo vệ Thường Nhụy.
Thường Nhụy là vợ của Triệu Trinh và cũng là lão thái quân quan trọng của nhà họ Triệu, cái chết của Thường Nhụy chắc chắn sẽ gây chấn động lớn đối với nhà họ Triệu, đồng thời cũng là sự thất trách của nhà họ Lý.
Làm không tốt hai nhà sẽ trở mặt với nhau vì chuyện này.
Nhưng nhìn thấy Thường Nhụy ngã trên vũng máu, tất cả mọi người đều hả hốc mồm.

“Trương Toàn Chân!” Lý Đạt Khai cùng lúc gầm lên, vội vàng lao tới ôm Thường Nhụy, nhưng bà ta đã tắt thở và không thể cứu được nữa rồi.
Trương Toàn Chân nghiến răng nói: "Tôi tự làm tự chịu, có gì thì cứ nhằm vào tôi.

Năm đó Thường Nhụy ly giản năm người chúng tôi, hại chết anh em của tôi, hôm nay tôi phải báo thù cho họ."
Hai mắt Lý Vinh Bảo đỏ như máu, tức giận mắng: "Uống cho ông còn là một cao nhân Đạo giáo, lòng dạ ác độc như vậy.


Trương Toàn Chân, ông phải chịu trách nhiệm về chuyện mình đã làm"
Trương Toàn Chân nghiến răng nói: "Cô ta cũng phải chịu trách nhiệm về những chuyện mình làm! Trước đây Thường Nhụy chưa bao giờ tin Thần Phật gì, còn cười nhạo những thứ này giả tạo nữa.

Bởi vì trong lòng cô ta cắn rứt nên ngày đêm không được yên mới đổi tín ngưỡng."
Lý Vinh Bảo gầm lên và lao tới: "Không cần biết ông nói gì, ông chết chắc rồi."
Nhìn thấy Lý Vinh Bảo lại lao về phía Trương Toàn Chân, Tần Minh lập tức nói: "Tiểu Dĩnh, ngăn anh ta lại."
Bụp!
Tổng Dĩnh đã kịp thời chặn tay Lý Vinh Bảo và khiến anh ta lùi lại bằng một cú đấm.
Lý Vinh Bảo không quan tâm gì cả, nóng nảy lao đánh tới, nhưng Tống Dĩnh phản ứng cực kỳ nhạy bén, không dính đòn, điều đó có nghĩa là cho dù nắm đấm của Lý Vinh Bảo có mạnh mẽ đến đâu thì cũng vô dụng, bởi vì không thể chạm tới Tống Dĩnh được.
Đây chính là trên đời chỉ có môn võ tốc độ là không thể bị phá vỡ.
Lý Vinh Bảo kinh ngạc, anh ta nhìn Tống Dĩnh, trong lòng nghĩ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại giỏi đánh nhau thế? Tốc độ quá nhanh, đúng là không thể nào.
Trong khi hai người đánh nhau thì Trương Toàn Chân đã trốn ra ngoài rồi.
Mà ngay sau đó, A Long vội vàng quay lại, Olmei cũng dẫn một đội người xông vào, ra lệnh: "Tất cả không được nhúc nhích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận