Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Lâm Vũ Nhu mở cửa thì thấy đó là hai anh em Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh.
Cả hai đều đen mặt, dường như họ đã đánh nhau với ai đó.
“Đàn anh, đàn chị, có chuyện gì vậy?” Tần Minh nhìn thấy hai người đến.
Tống Nghĩa Tinh nói: "Hoàng phải phải đấu võ với nhà họ Lý, nếu như Hoàng phái của chúng ta thua thì phải giao thầy ra, nếu không giao người ra được thì phải giúp tìm người.
Đồng thời, phải để cho nhà họ Lý lục tìm tất cả địa bàn của Hoàng phái một lượt.
Tần Minh nói: "Đây không phải là làm khó người khác sao? Sẽ không đồng ý rồi đẩy chứ?"
“Sếp Chu đã đồng ý rồi."
Tổng Nghĩa Linh vô cùng tức giận, hừ nói: “Đều là do nhà họ Lý ép bức người khác quá đáng.
Nếu không đồng ý, sau này Hoàng phải chúng ta sẽ chịu đủ loại trấn áp, không khác gì dấy lên việc hai phe tranh đấu"
“Cái gì?”
Tân Minh cảm thấy rất vô lý, nhưng nghĩ đến bối cảnh của nhà họ Lý, đây đâu phải là cuộc tranh đấu giữa hai phái, không chừng là cuộc tranh giành của người học võ trong cách ngành nghề.
Trong nội bộ Hoàng phái cũng có một số lãnh đạo chính và lớn trong giới kinh doanh, nếu không sẽ không phát triển lớn như vậy được.
Chỉ là bình thường họ khá khiêm tốn, hưởng thụ đặc quyền nhưng cũng không khoe khoang khắp nơi.
Nhưng nếu làm ầm lên như vậy, sợ rằng người trong tối ngoài sáng đều vạch trần, tung ra đủ loại thủ đoạn hạ lưu, hai bên đều tổn thương nguyên khí rất lớn.
Vậy thì không bằng dùng phương thức thi đấu võ thuật truyền thống nhất để quyết định thắng thua.
Tần Minh hít sâu một hơi nói: "Cũng đúng, nhà họ Lý đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát rồi, dùng một trận đấu để kéo lại, ngược lại có thể kiểm soát được.
Ít nhất thì chỉ cần thắng là được rồi.
Tống Nghĩa Tinh thở dài nói: "Vấn đề nằm ở chỗ đó, không thể thắng được"
Tần Minh sững sờ: "Tại sao? Không phải mọi người rất lợi hại sao? Lần trước Lý Tích Cương của nhà họ Lý đến không thấy bóng đi không thấy người không phải cũng bị dọa chạy rồi sao?"
“Trình độ như vậy cũng chỉ xứng đáng chạy việc vặt.”
Tống Nghĩa Tinh lắc đầu nói: “Hôm đó ở miếu Quảng cậu đã gặp hai anh em Lý Vinh Bảo và Lý Đạt Khai rồi đúng không, hai người họ ở trong nhà họ Lý đã rất lợi hại rồi, nhưng vẫn không phải là số một.
Ngay cả hai anh em nhà họ mà chúng tôi còn không đánh lại được.
Tống Nghĩa Linh ấm ức tức giận, chu môi nói: "Đúng vậy, đàn em, cậu nghĩ võ thuật dễ vậy sao? Khi chúng tôi mới đến đã đụng độ phải người nhà họ Lý, đánh nhau một trận với đám trẻ tuổi của nhà họ, nhưng đã hòa nhau, còn có người bị thiệt nữa."
Tần Minh kinh ngạc nói: "Nhà họ Lý có nhiều cao thủ như vậy sao?"
Tống Nghĩa Tinh gật đầu nói: "Nhà họ Lý có rất nhiều con cháu, hầu hết đều không ở Bắc Kinh mà thôi.
Hơn nữa, nếu chỉ dựa vào quyền lực chính trị thì quyền thế của nhà họ Lý sao có thể vững chắc như vậy được? Bản thân nhà họ Lý cũng có rất nhiều nhân tài, lại cộng thêm việc được nhà họ Triệu hộ trợ về kinh tế, có thể nói là như hổ thêm cánh"
Tống Nghĩa Linh thở dài: "Lần này thầy chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, Lý Vinh Bảo và Lý Đạt Khai chịu trách nhiệm bảo vệ Thường Nhụy.
Kết quả là Thường Nhụy chết, ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Lý, khó mà thoát nổi trách nhiệm, lại khiến nhà họ Triệu chấn động.
Mâu thuẫn này không thể hòa giải được."
Tần Minh gật đầu: "Đúng là một ngày không tìm được thầy thì mâu thuẫn sẽ không được hóa giải một ngày.
Vậy hôm nay mọi người đến tìm tôi là thiếu tiền sao? Cần bao nhiều?"
Tống Nghĩa Tinh lắc đầu nói: "Nhà họ Lý đã giở trò thâm hiểm, đánh bị thương mười mấy cao thủ trẻ tuổi của Hoàng phái chúng ta.
Dẫn đến chúng ta thiếu người, chú Cửu bảo tôi đến tìm cậu để giúp đánh võ đài."
Tần Minh há hốc mồm, nói: "Lúc đầu Hoàng Thăng Cửu coi thường tôi vì học võ giữa chừng, bây giờ lại tìm tôi...
Tống Nghĩa Tinh nói: "Thật sự không có ai để dùng, vởi vì đối phương yêu cầu hai bên chỉ cử người ở độ tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm đến thi đấu"
Tống Nghĩa Linh thuyết phục: "Đàn em, cậu cũng không muốn Hoàng phái của chúng ta giao thầy ra chứ? Dù bây giờ chúng ta không biết thầy đang ở đâu nhưng nếu thật sự thua, không chừng chúng ta phải phối hợp với hành động của nhà họ Lý, sẽ không thể đem lại điều gì tốt cho thầy đâu.".