Thiếu Gia Ngông Cuồng


Hai người phụ nữ nhìn nhau, cả hai đều có dự cảm không lành.

Vẻ mặt này của Tôn Thường Hi khiến cả hai vô cùng buồn bực, sao Tần Minh đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt vậy? Đúng là đàn ông có tiền thì trở nên hư hỏng mà!
Lúc này, người của nhà họ Lý và nhà họ Triệu ở đối diện không nhiều, nhưng cả Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ đều có mặt.
Lý Thuấn sắp lên sàn nói: “Ông Triệu, trận này nhà họ Lý chúng tôi thắng chắc rồi.

Bên kia chỉ còn lại Tống Nghĩa Tinh, tôi quen với người đó, đúng là một cao thủ nhưng không bằng tôi, e là không cần anh họ tôi ra tay đâu.”
Triệu Trinh sầm mặt gật đầu, nói: “Nhiều ngày qua, dựa vào bản lĩnh và tầm ảnh hưởng của hai nhà chúng ta mà vẫn không tìm được hung thủ giết người Trương Toàn Chân.

Chắc hẳn là người của Hoàng phái đang bảo vệ ông ta, chỉ cần thắng trận này thì ông ta hết chỗ trốn.

Nếu chút uy tín này mà người của Hoàng phải cũng không có, vậy thì ra tay đánh từng người một của họ cũng phải trả thù cho vợ tôi.”

Lý Thuấn vội bảo: “Ông Triệu, cái này mạo hiểm quá, không thể làm được.

Ông chủ Tôn của họ là người giữ chữ tín, chuyện đã hứa thì chắc chắn sẽ làm.

“Trận thứ tám, Lý Thuấn đấu với Tống Nghĩa Tinh” Trọng tài lớn giọng hô.
Tống Nghĩa Tinh và Lý Thuấn cùng ra sân.
Khác với vẻ nghiêm túc trên mặt Tống Nghĩa Tinh, điệu bộ của Lý Thuấn vô cùng thoải mái.
Lý Thuần khẽ cười, nói: “Hình như người mạnh nhất trong chín người đã đấu với anh tư của tôi rồi, anh có thể xếp thứ hai về sức mạnh, làm khó anh rồi.

Có điều, trong mười người chúng tôi thì tôi chỉ đứng sau anh ba tôi, cũng là xếp thứ hai đấy.

Nhưng có vẻ anh ba tôi không cần ra tay đâu.
Tống Nghĩa Tinh liếc nhìn Lý Đạt Khai đang khoanh tay đứng im ở một bên, đó mới là người mạnh nhất, anh ta không động được vào gã.
Nếu Tần Minh đến, Tống Nghĩa Tinh cảm thấy Tần Minh cũng không thể thắng.

“Bớt nói nhảm dùm, xem tôi đây”
Tống Nghĩa Tinh hít sâu một hơi, chỉ có thể cố gắng hết sức, thành công hay không nghe theo ý trời.
Anh ta đột nhiên lao tới trước mắt Lý Thuần với một bước, sau đó vung tay chộp lấy, cánh tay đó hất lên, tạo ra một luồng gió.
Hai chân của Lý Thuấn như mọc rễ, cơ thể nghiêng về sau một góc mười lăm độ, trông như đang diễn xiếc, né tránh một cách vô cùng dễ dàng.
Sau đó Lý Thuấn giữ vững chân sau, lấy đó làm trọng tâm, xoay người tung cú đá.
Bốp!
Tống Nghĩa Tinh đưa hai tay cản lại nhưng bị cú đá của Lý Thuấn đá lui ra ngoài.


Hai chân vốn bám chắc xuống đất lui về sau vài bước rồi té ngã.
Lúc Tống Nghĩa Tinh đứng dậy, không ngờ hai tay không nhấc lên được nữa.
Mọi người kinh hãi.
Hoàng Thăng Cửu thở dài: “Trình độ võ thuật của nhà họ Lý quả nhiên cao thâm, không hổ danh là lưu truyền kế thừa hàng trăm năm.

Thế hệ trẻ của Hoàng phái chúng tôi có nhiều người ở trình độ trung bình, nhưng thật sự không tìm được ai ở độ tuổi hai mươi mà lại mạnh như Lý Thuận”
Thực ra người của Hoàng phái hiểu, một gia tộc như nhà họ Lý có thể thách thức cả một đảng phái võ thuật như Hoàng Thị, quả thực là có bản lĩnh thật sự.
Người của Hoàng phái thấy thế thì lần lượt lắc đầu, vô cùng thất vọng, thế này là thua rồi.
Lý Thuấn kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Được rồi, tôi lại thắng một trận nữa, nhà họ Lý chúng tôi thẳng sáu trận rồi.

Tiền bối Hoàng Thăng Cửu, mời ông nói cho chúng tôi biết hung thủ giết người Trương Toàn Chân đang ở đâu?”
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, ở cửa truyền đến giọng nói tức giận.
Mọi người nghe như tiếng sấm bên tai, ngạc nhiên nhìn ra sau, là giọng ai mà vang như vậy?
Chỉ thấy Tần Minh bỗng nhiên xuất hiện đứng ở cửa.
Mọi người đều nhận ra khuôn mặt này, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt này hơi khác, như thể trở nên trắng hơn.

Anh ngẩng đầu sải bước đi đến khoảng trống giữa hội trường, lớn giọng nói: "Đàn anh của tôi vẫn chưa nhận thua, Lý Thuần dựa vào đâu mà nói mấy người đã thắng?”
Trong tài gật đầu nói: “Đúng là vậy, Tống Nghĩa Tinh, cậu có nhận thua không?”
Tống Nghĩa Tinh nhìn Tần Minh, Tần Minh lên tiếng trước: “Tất nhiên sẽ không để anh nhận thua rồi.

Hơn nữa Hoàng phái chúng tôi muốn giao dịch với các người.”
Lúc này, Triệu Tụng Lễ lập tức đi tới kéo Tần Minh, nói: “Triệu Chính Ngôn, mày đừng có tự mình quyết định.

Trận đấu này không phải giỡn chơi, mày qua đây cho tạo
Nhưng Tần Minh gỡ tay Triệu Tụng Lễ ra, nói: “Ông Triệu, tôi biết tôi rất giống với con trai Triệu Chính Ngôn của ông, quả thực là giống y như đúc, nhưng ông nhận nhầm người rồi, tôi là Tần Minh”
Mọi người kinh ngạc, nhiều người không biết Tần Minh lập tức xôn xao.
Điều này khiến Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ sững sờ.
Bình thường hai cha con họ không hay gặp Triệu Chính Ngôn, quan tâm thì cũng thông qua người khác hoặc là cho tiền, mà mấy tháng gần đây Tần Minh luôn đóng giả Triệu Chính Ngôn, cho nên họ đều xem Tần Minh là Triệu Chính Ngôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận