Triệu Trinh còn nhiều lần âm thầm xác nhận sự tồn tại đồng thời của hai người.
Đột nhiên Tần Minh phủ nhận khiến bọn họ không quen lắm.
Đã không phải là Triệu Chính Ngôn vậy thì Triệu Tụng Lễ không thể nào can thiệp được.
Lý Thuấn cau mày, nói: “Giờ cậu lại muốn giao dịch gì nữa? Tôi có thể đấu tiếp với Tống Nghĩa Tinh.
Cậu đến cũng không có khả năng để lên sàn, Hoàng phải các người thua chắc, cậu dựa vào đâu mà muốn lật long?"
Tần Minh nhếch mép, nói: “Tất nhiên là có cách, cũng có cả điều kiện.”
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Minh đã phá vỡ tình thế bế tắc.
Triệu Trinh và những người khác nghĩ rằng anh là Triệu Chính Ngôn, kết quả anh vừa bước lên đã phủ nhận.
Lý Thuần thắc mắc: "Chuyện này không hợp lý.
Hoàng Thăng Cửu, các ông viết trên danh sách là Triệu Chính Ngôn, tại sao lại thay đổi người?"
Hoàng Thăng Cửu đáp: "Đó là do chúng tôi nhầm.
Sao nào? Nhà họ Lý các cậu sợ rồi à? Không dám khiêu chiến? Tần Minh cũng là người của phe Hoàng phái chúng tôi, không được sao?"
Lý Thuấn lập tức bị phép khích tướng nho nhỏ nhỏ này đánh lừa, anh ta hầm hừ: "Được, có chiêu gì cứ tung ra đi để tôi tiếp lấy"
Tần Minh nháy mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ đang lo lắng cho mình, tỏ vẻ các cô cứ yên tâm.
Hoàng Thăng Cửu cũng đến và hỏi: “Cậu có nắm chắc không?"
Tần Minh đáp: "Tôi nói cái gì hẳn ông cũng chưa chắc cảm thấy tôi làm được.
Nhưng nếu tình thế đã là không thể tránh khỏi, tại sao không để cho tôi thử?"
Tổng Nghĩa Tinh buông hai tay xuống, nói: "Chú Cửu, mọi người đều là người của Hoàng phái.
Đối mặt với nhà họ Lý hùng hổ doạ người, hai người nên tin tưởng lẫn nhau.
Cậu có cách gì, cứ nói ra đi"
Tần Minh trả lời: "Được, chỉ cần mọi người tin tưởng tôi."
Tần Minh tiến lên một bước, nói: "Các vị, tôi tin là mấy ngày trước mọi người đều đã nghe nói về chuyện miếu Quảng.
Vừa hay khi ấy tôi cũng ở đó."
Vừa nói xong, người nhà họ Triệu đã trở nên im lặng.
Theo lẽ thường thì Tần Minh bây giờ có quan hệ thông gia với nhà họ Triệu, nhưng cách cư xử của anh ta hoàn toàn không giống thông gia.
Điều này khiến Triệu Trinh rất không hài lòng.
Tần Minh nói tiếp: "Tôi chỉ muốn nói rằng ngày đó lúc Trương Toàn Chân rời khỏi, tôi đã phái người theo dõi ông ta nên biết rõ tung tích của ông ta.
Ngay khi câu nói này vừa dứt, tất cả mọi người đều ồ lên.
Điều này có nghĩa là gì? Tần Minh chủ động phản bội Trương Toàn Chân sao?
Một giây tiếp theo, Tần Minh lại nói: "Nhưng tôi không quan tâm đến sự an to của ông ta.
Tôi chỉ muốn bảo vệ danh dự Hoàng phái của mình, tôi cũng không muốn thua trong cuộc thi này.
Thế này nhé, chúng ta sửa lại vụ đánh cược trong cuộc so tài đi.
Tôi sẽ nhận hai trận còn lại.
Coi như có điều kiện đền bù, một khi tôi thua, tôi sẽ chủ động giao Trương Toàn Chân ra”
“Woa!”
Nguyên cả đám người Hoàng phái bên này đều trố mắt đứng nhìn nhau.
Đây không phải là hành động phản bội đồng bào của mình sao?
Rất nhiều người không biết rằng học trò chính thức của Trương Toàn Chân là Tần Minh, cho nên họ hoàn toàn không hiểu hành vi của anh.
“Cậu có cái gì để nắm chắc phần thắng?"
Hoàng Thăng Cửu cau mày.
Tần Minh hỏi ngược lại: "Vậy ông có cách gì? Không chỉ để cho nhà họ Lý á khẩu không nói nên lời, nhận thất bại, còn để cho Trương Toàn Chân bình an vô sự sao? Còn có thể sĩ diện mà thắng được nhà họ Lý?"
Hoàng Thăng Cửu im lặng một lúc, Hoàng phái bọn họ đã thua trong tình huống này.
Triệu Trinh ở đối diện đứng lên nói: "Không cần phiền phức như vậy, cứ để cho Lý Thuần tiếp tục so tài với Tống Nghĩa Tinh, dù sao cũng đã thắng rồi."
Tần Minh cười nhạt: "Ông Triệu nói không sai.
Nhưng các vị Hoàng phải đây đều không biết Trương Toàn Chân ở đâu.
Cho dù bọn họ tuân thủ giao hẹn, không hỗ trợ thì các ông cũng không tìm được, tin không?"
Vẻ mặt của Triệu Trinh trầm xuống: "Ha ha, có thông tin cho rằng Tiểu Thường đã xảy ra chuyện.
Bây giờ cậu Tần có được tập đoàn Hoàn Vũ là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Nói chuyện cũng có khẩu khí lớn thật.
“Nhưng nó phù hợp với thân phận của tôi.” Tần Minh nói một cách ngạo nghễ: “Đây là điều kiện của tôi.
Các người suy nghĩ một chút đi.”
Lý Thuấn đáp: "Ông Triệu, tôi không phản đối.
Tôi bảo đảm sẽ thắng.".