Anh liếm liếm môi, tiếp tục nói thầm trong lòng: “Ông ta cũng hiểu rõ không thể cho mình cơ hội, nhưng mình nhất định phải cho ông ta một sơ hở thật lớn để ông ta tưởng rằng mình không còn sức chiến đấu, mới có thể phản đòn.
Vèo, một bóng đen lướt qua, Lý Đạt Khai lại nhấc chân đá văng Tần Minh.
Tần Minh lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới đứng dậy lại.
Lúc này, Lý Đạt Khai lại chộp lấy tay Tần Minh, muốn bẻ ngược lại để đánh gãy.
Răc!
Cánh tay của Tần Minh đã bị bẻ gãy.
Lý Đạt Khai đánh gãy tay rất thành thạo, cơn đau ấy đủ để khiến những người bình thường phải kêu rên liên tục.
Nhưng Tần Minh không có cảm giác gì mà thoát ra khỏi Lý Đạt Khai, tự nắm lấy tay mình mà nắn lại khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm, Tần Minh không phải là quái vật đó chứ? Thế mà cũng không có cảm giác?
Lý Đạt Khai thấy một chiêu không thành, lại xông lên trước.
Đối mặt với chiêu thức của Tần Minh, ông ta hóa giải một cách dễ dàng, hơn nữa còn tiến lại gần Tần Minh đấm vào sườn anh mấy phát liền.
Nhất Thốn Quyền bộc phát, cả người Tần Minh bị đấm bay ra.
“Hay!”
Người nhà họ Lý vỗ tay hét lên.
Lý Đạt Khai phát hiện ra sơ hở của Tần Minh, giáng một đòn vô cùng chí mạng xuống eo anh.
Cho dù lực phòng ngự của Tần Minh rất kinh khủng, tất nhiên vẫn ngã xuống đất không dậy nổi.
Tuy nhiên sau khi Tần Minh tiếp đất, anh nhịn đau bổ nhào vào chân phải đang đặt trọng tâm của Lý Đạt Khai.
Trong khi Tần Minh để lộ sơ hở của chính mình, anh cũng bắt được sơ hở của Lý Đạt Khai.
Lý Đạt Khai vừa nhìn thấy Tần Minh nắm chân mình, ông ta lập tức đổi trọng tâm, định vung chân đá bay Tần Minh ra ngoài.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tần Minh dùng sức của mười ngón tay, tay không bóp nát xương cốt chân phải của Lý Đạt Khai.
Rắc một tiếng, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt của Lý Đạt Khai càng để lộ đau đớn, mặc dù cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên nhưng cũng không thể đứng vững được nữa.
Bop!
Tần Minh lại nhận thêm một cú đấm sau lưng.
Lý Đạt Khai nén giận đấm một phát, còn cứng hơn cả búa.
Tần Minh tuy có mình đồng da sắt, nhưng cũng khó có thể chịu được đòn đánh ở khoảng cách gần như vậy, nhổ một búng máu ra ngoài.
Nhưng trận chiến giữa hai người còn chưa kết thúc, cả hai vẫn còn đang run rẩy, Tần Minh đã nắm lấy một chân Lý Đạt Khai kéo sang, làm theo y vậy.
Rắc!
Xương cốt hai chân của Lý Đạt Khai đều bị gãy, hoàn toàn không thể đứng được nữa.
Tần Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên.
Anh nhìn Lý Đạt Khai đang nằm trên mặt đất, phong thái chiến thắng lộ ra vẻ giễu cợt.
Hai mươi mấy năm khổ luyện, không sánh được với hai ngày đi đường tắt của Tần Minh.
Tần Minh chỉ vào đám người nhà họ Lý, nói: "Thắng thua đã rõ.
Nhà họ Lý các người phải giữ lời hứa, không được gây rắc rối cho tất cả ban bè và tiền bối của Hoàng phái chúng tôi một cách vô cớ nữa"
Mọi người trong nhà họ Lý đều nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài, một bề trên nhà họ Lý lại càng thất vọng rời đi sớm.
Cuối cùng, Triệu Trinh đứng lên chủ trì tình hình chung: "Tần Minh, chúng tôi chấp nhận thua cuộc.
Nhà họ Triệu và nhà họ Lý chúng tôi hứa sẽ không gây phiền phức vô cớ cho người Hoàng phải các cậu.
Hai phái vẫn giữ sự thân thiết như xưa.
“Nhưng.."
Triệu Trinh chuyển sang ý khác, nhìn chằm chằm Tần Minh, nói: "Vừa rồi cậu đã nói cậu phái người theo dõi Trương Toàn Chân.
Vậy là cậu biết tung tích của Trương Toàn Chân sao? Xin cậu hãy giao hung thủ giết người ra, nếu không e là hai nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua”
“Đúng vậy, giao hung thủ giết người ra.
Một đám người nhà họ Lý cũng nhao nhao lên phối hợp với Triệu Trinh.
Tần Minh đi về phía trước với nụ cười nhàn nhạt, nhưng trên mặt lại mang theo sát khí, nói: "Được thôi, nếu như ông Triệu đây muốn biết thì ông phải đáp ứng điều kiện của tôi"
Triệu Trinh hỏi: "Điều kiện gì?"
Tần Minh đột nhiên giận dữ nói: "Ông đưa mạng của cha nuôi tôi đến”.