Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh vận dụng lực lượng của đội ám sát, nửa tiếng sau phát hiện Hà Mộng Cô đang thu gom bìa carton cạnh thùng rác dưới một cây cầu vượt nào đó.

Lúc anh dẫn Bạch Ngọc Thuần đến, Hà Mộng Cô khá bất ngờ.

Hà Mộng Cô cầm bìa carton vội vàng chạy đi, bà ấy nói: "Thuần Thuần, ở đây có nhiều thanh niên, chưa biết chừng sẽ có người quen của con.

Con đừng thân thiết với mẹ quá, nếu gặp người quen thì người ta sẽ cười nhạo con, ức hiếp con đấy" Nhưng Bạch Ngọc Thuần không chịu buông tay, cô ấy giữ chặt Hà Mộng Cô và nói: "Đừng mà mẹ, mẹ là mẹ của con, dù người khác cười nhạo con ra sao thì cũng không thay đổi được sự thật mẹ chính là mẹ của con" Cảnh tượng một cô gái trẻ ôm một bà lão bẩn thỉu khóc nức nở trông vô cùng kỳ quái, xung quanh có không ít người dừng lại quan sát.

Thế nhưng Bạch Ngọc Thuần không quan tâm, cô đã quen với ánh mắt kỳ thị của người khác rồi.

Tần Minh yên lặng câm bìa carton, đi đến chỗ ít người, anh nói: "Cô à, sao cô không tìm Thuần Thuần? Dù con trai, con đâu cô không quan tâm cô nữa thì Thuần Thuần vẫn sẽ không bỏ mặc cô mà" Hà Mộng Cô nhòa lệ, nói: "Sao cô có thể tạo thêm phiền phức cho Thuần Thuần được? Thuần Thuần đi theo cô tử nhỏ, nó đã không có được cuộc sống hạnh phúc rồi, khi lớn lên lại vì bệnh của cô mà nợ rất nhiều tiền.

Nếu không có người tốt bụng giúp đỡ thì cô không dám tưởng tượng bây giờ con bé sẽ gặp phải những gì.

Cô chỉ hận mình không có năng lực, cô không thế liên lụy đến Thuần Thuần nữa" Tần Minh nói: "Ít nhất học phí hàng năm của Thuần Thuần là do cô nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm cho Thuần Thuần, không phải sao? Cô à, cô vẫn luôn chăm sóc Thuần Thuần rồi, đều là người một nhà, đừng nói như thế" Bạch Ngọc Thuần gật đầu, nói: "Mẹ, con hiếu thuận với mẹ là điều nên làm mà" Hà Mộng Cô nghe vậy, trong lòng càng áy náy hơn, hai mẹ con ôm nhau gào khóc.

Hai mẹ con họ trò chuyện một lúc lâu, sau đó Tần Minh sắp xếp nhà nghỉ để tối nay họ có chỗ nghỉ ngơi.

Anh nói: "Anh đã trả tiền phòng rồi, hai mẹ con em cứ yên tâm ở đi ạ.

Bên anh chị của em, hai người cũng không cần quan tâm, hai ngày sau anh tìm một căn nhà cho hai mẹ con vào ở, như thế vấn đề nhà ở của cô nhà cũng được giải quyết" Bạch Ngọc Thuần ngớ ra, cô ấy nhìn Tần Minh, nói ngay: "Đó là tiền của khách hàng, sao anh có thể dùng tiền công như thế được? Tần Minh, anh làm thế dễ xảy ra chuyện lắm, phải ngồi tù đấy" Tần Minh sững sờ, bỗng nhớ tới trước đó anh nói là tiền trong thẻ không phải của mình để dọa chị Bạch, Bạch Ngọc Thuần cũng nghe thấy.

Bạch Ngọc Thuần nói: "Tần Minh, em không biết nên làm gì để cảm ơn anh, báo đáp anh, nhưng vấn đề chỗ ở anh tuyệt đối đừng làm vậy, em sẽ làm thêm vài công việc nữa để thuê nhà cho mẹ.

Em nợ anh quá nhiều rồi, em Sợ sẽ có ngày em không trả nổi" Tần Minh cười khẽ, thật là một cô gái tốt.

Nhưng anh có rất nhiều tiền, hoàn toàn không cảm thấy trợ giúp chút việc như thế có gì khó khăn, giúp thuê nhà mới tốn mấy trăm tệ thì có đáng là bao? Tuy nhiên, Tần Minh lại hiểu được, với một người đã quen với cuộc sống bần cùng như Bạch Ngọc Thuần, mấy trăm tệ có thế sống một tháng, phải đi làm hơn một tuần mới kiếm được, rốt cuộc Tần Minh cũng từng sống trong nghèo khổ.

Anh không muốn Bạch Ngọc Thuần áy náy quá bèn giả vờ trêu chọc: "Em yên tâm, không phải tiền của anh anh sẽ không dùng.

Thật ra thuê nhà bên ngoài cũng không tốn nhiều lắm, anh vẫn thuê được.

Đến khi nào anh thuê nhà rồi sẽ giấu em ở đó, thành lầu vàng cất người đẹp" Mặt Bạch Ngọc Thuần bỗng chốc đỏ bừng, cô ấy lặng lẽ cúi đầu: "Đàn anh, anh lại trêu em rồi" Tần Minh cũng chỉ đùa chút thôi, nhưng Bạch Ngọc Thuần lại không cười, anh nhếch môi, nói: "Được rồi, anh về trước đây" Bạch Ngọc Thuần kinh ngạc, nói: "Đây là phòng đôi, có hai giường mà.

Giờ đã muộn lắm rồi, chắc hẳn ký túc xá cũng đã đóng cửa, anh không ở lại một đêm à?" Đúng lúc này, Hà Mộng Cô đi từ phòng tắm ra, nói: "Đúng đấy, Tần Minh, muộn thế này rồi cũng không tiện đi xe về nữa đâu.

Cô và Thuần Thuần ngủ một giường, cháu ngủ một giường, chẳng phải là được rồi sao? Cháu bỏ tiền ra, không thể lãng phí hết cho hai mẹ con cô được" Tần Minh thấy họ khăng khăng như thế, xem đồng hồ thấy bây giờ cũng đã hơn mười một giờ, về đến nơi cũng là rạng sáng, đúng là không vào được ký túc xá được nữa.

Thế là anh gật đầu đồng ý.

Tần Minh bận rộn cả ngày hôm nay, cả tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng mệt mỏi, lúc anh ra khỏi phòng tắm, Hà Mộng Cô đã ngủ ngáy, còn Bạch Ngọc Thuần đang tán gẫu qua điện thoại.

Tần Minh đi đến chỗ cô ấy nhìn, không ngờ lại là cho vay ngang hàng, cho vay trong khuôn viên.

Tần Minh từng nghe về hình thức cho vay trong khuôn viên này, chuyên nhằm vào nữ sinh viên trong trường, cầm chứng minh thư chụp ảnh khỏa thân là có thể vay tiền, ít thì vài ba nghìn, nhiều thì mười nghìn, nếu không trả được thì sẽ bị đưa ra các yêu cầu trả bằng cơ thể.

Tần Minh hỏi: "Em làm gì đấy?" Bạch Ngọc Thuần sợ hết hồn, vội vàng cất điện thoại đi, nói: "Không, không có gì, em không nói chuyện với ai hết.

Anh, em đi tắm đây" Tần Minh kéo cô lại, hỏi: "Em muốn vay tiền người khác?" Bạch Ngọc Thuần nhìn gương mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc của Tần Minh, khí thế tra hỏi hùng hổ làm cô ấy sợ hãi, cô ấy rụt cổ lại, tâm trạng hoảng hốt, nói: "Anh, anh nói là muốn thuê nhà mà? Em tìm hiểu rồi, bình thường ở thành phố Quảng thuê một căn nhà hai phòng ngủ trả theo quý cũng phải mất hơn bốn nghìn tệ.

Em, em muốn vay chút tiền, để chia sẻ áp lực với anh" Tần Minh cau mày, nói: "Em không trả tiền nối, họ muốn em trả nợ bằng cơ thể thì em lại muốn tự sát à?" "Em! em sẽ làm việc, em sẽ trả nợ" Bạch Ngọc Thuần nói với giọng tủi thân: "Anh kiếm được tiên cũng không dễ dàng, em cũng muốn giúp anh.

Em nợ anh, càng nợ càng nhiều, em sợ cả đời này em cũng không trả hết" Tần Minh tò mò, hỏi: "Tại sao em không thản nhiên mà tiếp thu? Bây giờ có rất nhiều cô gái xinh đẹp đều nhận lợi ích từ người khách một cách thản nhiên.

Chuyện thuê nhà anh có năng lực, anh không hề cảm thấy có gánh nặng gì cả" Bạch Ngọc Thuần im lặng một lúc, rồi cô ấy cân môi, nói: "Bất kỳ thứ gì trên đời này chỉ cần không phải do chính tay mình làm ra thì không thể yên tâm nắm giữ được"Tần Minh thật sự nghẹn lời, tuy Bạch Ngọc Thuần trông yếu đuối nhưng nội tâm của cô ấy lại rất ngoan cố.

Điều này làm cho Tần Minh tán thưởng cô ấy hơn, con người mà, nói cho cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình, suốt ngày muốn ý lại vào người khác là không được.

Tần Minh nói: "Anh thuê cho mẹ em ở chứ không phải cho em.

Hơn nữa sắp tháng bảy rồi, người nhà của anh có khả năng sẽ đến thành phố Quảng, họ cũng cần một chỗ ở, tạm thời để mẹ em thu dọn nhà cửa giúp anh.

Anh cũng không thiệt.

Nếu em không trả tiền được, bị người ta đòi nợ thì chẳng phải sẽ lại khiến mẹ em buồn lòng à?" Bạch Ngọc Thuần biết Tần Minh suy nghĩ cho mình, anh cũng đã nói đến mức này rồi.

Nên cô ấy cũng yên lặng thở dài, rồi nói: "Vậy cũng được, em, em! em sẽ xóa những người cho vay đó đi" Tần Minh nhìn cô ấy xóa hết những người cho vay trong khuôn viên đó đi mới yên tâm, sau đó anh nói: "Nếu em muốn vay tiền thì cứ vay anh đây này.

Anh đang theo một người rất lợi hại chơi chứng khoán, người ta rất quan tâm anh, ít nhất cho người quen vay chút tiền cũng sẽ không có uy hiếp gì.

Em quên cú lừa của công ty cho vay Sunshine Bluebird lần trước rồi à?" Bạch Ngọc Thuần mỉm cười vui vẻ, gật đầu nói: "Vâng, em biết rồi.

Về sau em sẽ không tìm người không đáng tin vay tiền nữa.

Đúng rồi Tần Minh, ừm! đại gia số một cứu mẹ em ấy, chính là cái người giàu có anh quen đúng không? Nếu không làm sao anh nhờ được thư ký của người ta đến đón em?" Tần Minh cười: "Đúng vậy, trùng hợp quá" Bạch Ngọc Thuần bĩu môi tỏ vẻ nghi ngờ: "Em cứ có cảm giác anh lừa em việc gì đó" Tần Minh cười to, nói: "Được rồi, anh nói thật, thật ra anh chính là người giàu có đó đấy" "Ha ha" Bạch Ngọc Thuần mỉm cười, vờ giận dỗi, cô ấy không tin chút nào, nói: "Anh đừng đùa.

Anh mà giàu như thế thì cân đi học làm gì nữa?" Tần Minh vui vẻ: "Người giàu cũng thích đi học mà, em không biết à?" Bạch Ngọc Thuần tò mò: "Đi học không phải là để kiếm tiên sao? Có tiền rồi thì cố gắng học tập làm gì nữa?" Trước kia Tần Minh cũng mờ mịt như cô ấy, nhưng bây giờ anh hiểu rõ tại sao có tiền lại còn muốn đi học, quả thật ứng với câu nói của người xưa, được giang sơn chẳng khó, khó ở bảo vệ giang sơn.

Anh muốn tiếp tục đi học, học tập nhiều tri thức hơn nữa để trông giữ "giang sơn" ba nuôi để lại cho anh.

Một đêm yên lặng trôi qua, hôm sau Tần Minh dậy rất sớm, anh không gọi Bạch Ngọc Thuần dậy mà đi luôn, hôm nay anh có việc quan trọng phải làm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui