Thiếu Gia Ngông Cuồng


Mọi người nghe xong lời giải thích này trong lòng đều run lên, thủ đoạn của ông ta thật độc ác.
“Ông là đồ khốn!”
Triệu Tụng Lễ nghe xong thì biết hoá ra con trai mình vô sinh là do Thường Hồng Hi phải người làm.

Ông tức giận lao tới, muốn liều mạng với Thường Hồng Hi.
Kết quả là ông đã bị vệ sĩ bên cạnh xô ngã xuống đất, đánh cho một trận nhừ tử, ông không cam lòng, vừa bất lực vừa phẫn nộ.
Thường Hồng Hi đắc chí cười lớn: “Đúng, điều tôi muốn chính là vẻ mặt này của nhà họ Triệu các người! Hôm nay tôi rất vui, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Chắc bây giờ các người đã hiểu cảm giác năm đó tôi lỡ tay hại chết ba mình, hại chết mẹ mình rồi đúng không?”
“Vậy ban đầu ông nói với tôi ba người con trai, hai người con gái của ông không phải con ruột, đều là lừa tôi đúng không?”
Tần Minh nắm chặt hai tay: “Thường Tuyết là người trước kia ông phải tới?"
Tôn Thường Hi bảo: “Đúng thế, người trí dũng kiệt xuất như tôi làm sao có thể nuôi con hộ người khác? Cậu nghĩ tôi là kẻ vô dụng như ba cậu chắc? Phải không Triệu Tụng Lễ?”
Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thường Tuyết là con gái tôi, được tôi cử đến để hành hạ cậu, không cho tuổi thơ của cậu trôi qua quá dễ chịu.


Cậu đánh nhau suốt, cứ hai ngày ba bữa lại vào bệnh viện, thấy cậu bị giày vò tôi mới thoải mái.

Chỉ tiếc là con bé đó vẫn mềm lòng, không thể ra tay tàn nhẫn với cậu, ngược lại còn khiến cậu trở nên cường tráng và có ý chí kiên định”
Tần Minh ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Ông biết không? Ngày đó tôi tưởng ông đã chết, tôi đã thề sẽ giết chết nhà họ Triệu, trả thù cho ông”
Thường Hồng Hi dữ tợn, lạnh lùng đáp: “Bây giờ cũng không tệ, cậu đã giết một nửa nhà họ Triệu rồi.

Cậu đã giết người thân của cậu, ngay cả trẻ con cũng không tha.

Tôi nóng lòng ra mặt như vậy là vì tôi muốn tự tay xử lý một số người.
Thường Hồng Hi cao giọng nói: “Tất cả nghe lệnh, mọi người đều là người tài được Tập đoàn Hoàn Vũ đào tạo nhiều năm, bây giờ tôi sẽ giết nó, trói nó lại cho tôi.”
Nhưng không một ai nhúc nhích.
Thường Hồng Hi nhíu mày: “Mọi người hãy suy nghĩ kỹ, người thân của mọi người đều ở nước M.


Mọi người có ngày hôm nay đều do Thường Hồng Hi tôi bỏ tiền ra đào tạo.

Mọi người biết rõ đấu tranh nội bộ Hoàn Vũ, đổ máu là điều không thể tránh khỏi! Sau này tôi huy hoàng, rực rỡ thì mọi người cũng giàu sang, phú quý!”
Tuy nhiên vẫn không có ai di chuyển.
Lần này đến lượt mọi người kinh ngạc, khả năng khống chế người khác của Tần Minh tốt vậy sao? Anh dẫn dắt những đội ngũ này kiểu gì mà họ lại đều trở thành người của anh hết vậy?
“Hừ, ha ha ha..”
Tần Minh che mặt rồi đột nhiên ngửa đầu cười lớn: “Hay lắm, hay cho mưu kế nham hiểm mấy chục năm, chỉ vì muốn tôi cốt nhục tương tàn, muốn giày vò tôi, muốn thoả mãn ham muốn độc chiếm quyền lực của ông.

Được, được lắm”
Triệu Tụng Lễ ôm khuôn mặt sưng vù đau đớn của mình bảo: “Tần Minh, con phải giữ vững, đừng phát điên, bình tĩnh đi”
Tần Minh bước đến trước quan tài mà lúc nãy Triệu Trinh đã quỳ, anh đá mở nắp quan tài ra, bên trong trống rỗng.
Mọi người đều bị sốc!
Tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Trinh đã bị sỉ nhục, quỳ gối trước Thường Hồng Hi, nhưng cuối cùng bên trong lại không có gì.
Hơn nữa, hành động này của Tần Minh cũng chứng minh được dường như không phải anh không biết gì.
Tần Minh cắn răng nhìn ba con Tôn Thường Hi và Thường Hoan, phẫn nộ nói: “Cáo già ông có mưu kế lợi hại, tôi cũng có phương án ứng đối, đừng tưởng Tần Minh tôi là kẻ ngốc.

Người đâu, làm sạch nước dưới hồ cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận