Thiếu Gia Ngông Cuồng


Triệu Trinh cười: “Bây giờ là lúc Hoàn Vũ chia bè kết cánh và đấu đá nội bộ.

Trước kia, cứ mỗi trăm năm chuyện này xảy ra một lần, Thường Hồng Hi là một nhân tài đồng thời cũng là một kiêu hùng, ông ta cải tạo Hoàn Vũ thành bộ dạng của chính ông ta.
“Tuy nhiên rất nhiều người nắm quyền đã bất mãn đã lâu, bọn họ để cho Tần Minh thành công nắm quyền, bởi vì cậu ta nắm quyền thì họ có thể âm thầm làm loạn không chút kiêng dè, chờ thời cơ đến họ sẽ bắt đầu lộ ra nanh vuốt của mình.

“Như thế Tần Minh sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Trương Toàn Chân nói: “Tôi từng xem tướng cho cậu ấy, cậu ấy tốt số lắm, có thể vượt qua được.”
Triệu Trinh lắc đầu: “Tôi còn chưa già cả hồ đồ, tôi không tin thứ này, chỉ khi kẻ địch chết hết thì nhà họ Triệu mới được xem như an toàn.

Tôi đi ra từ núi thây biển máu, đã mất đi rất nhiều, tôi không thể mất thêm nữa.


Ông Trương, việc kế tiếp ông có thể không giúp tôi, nhưng ông không thể không giúp cậu ta”
Trương Toàn Chân nói: “Vậy nếu Tần Minh cảm thấy mệt mỏi thì sao? Cậu ấy cũng không phải một người ham mê tiền tài và quyền lực.

Nếu không làm được cậu ấy sẽ phải nhường lại vị trí.

Không phải tất cả mọi người đều thích tranh đấu đến chết ngay từ khi ra đời giống như ông”
Nét mặt của Triệu Trinh sa sầm.
Du thuyền Vĩnh Phúc đi thẳng đến Hoa Hạ, nhưng không phải tất cả mọi người đều cho rằng đường về sẽ suôn sẻ.
Còn chưa đến gần lãnh hải, Tần Minh đã nhận được tin tức Hải quân Hoa Hạ đã lên đường, mục đích là bao vây con thuyền này của anh.
Tần Minh gây náo loạn cả Bắc Kinh, bây giờ đột ngột trở về, anh biết những chiến hạm ấy sẽ bất chấp tất cả, trực tiếp khống chế anh, không cho anh bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Tần Minh lại nghĩ đến việc đấu đá nội bộ của Hoàn Vũ, hoặc là thái độ của nhà họ Lý với mình, anh lo lắng mọi chuyện sẽ vượt ra ngoài dự đoán.
Anh triệu tập A Long và Tống Dĩnh mà mình tin tưởng nhất, nhân tiện gọi cả Olmei giỏi đánh đấm.
Tổng Dĩnh nói: “Cậu chủ, vừa rồi toàn bộ thành viên của Ban giám đốc tối cao đều đã thông qua, thừa nhận cậu được thừa kế vị trí của Thường Hồng Hi, tiếp quản chức vị minh chủ của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.

Tần Minh gật đầu: “Như thế là tôi được danh chính ngôn thuận rồi.

Nhưng hiện nay tôi cũng là nhân vật nhạy cảm.

Sợ rằng bên Hoa Hạ sẽ không dễ dàng để cho tôi trở về.


Một khi tôi bị khống chế, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó”
Tống Dĩnh gật đầu, cô ta cầm một chiếc ipad phân tích dữ liệu, nói: “Đúng vậy, cậu chủ.

Con trai thứ hai và thứ ba của Thường Hồng Hi đều đăng thông báo nói cậu mưu hại Thường Hồng Hi, không thể xem như người thừa kế hợp pháp, họ xúi giục thuộc hạ cũ của ông ta đối phó cậu.

“Nhưng rất may là trước kia để lừa cậu, Thường Hồng Hi làm mọi việc quá chân thật nên rất nhiều thuộc hạ của ông ta đều cảm thấy những gì Thường Tuấn Đông và Thường Quân Diệp là giả, vẫn tin tưởng cậu là người thừa kế được Thường Hồng Hi đề bạt.

“Còn những người không quá quan tâm thì khá dễ khống chế, chỉ cần cho họ lợi ích thì họ sẽ nghe lời.

“Trước mặt, thành viên ở chi nhánh châu Âu và châu Á là tương đối ổn định, tất cả đều sẵn sàng nghe lệnh của cậu chủ.

Một trong bốn nguyên lão là Mine Hathaway đang trấn an cảm xúc của những người phụ trách một loạt sản nghiệp ở châu Úc yêu cầu được trò chuyện điện thoại với cậu”
“Chỉ có người phụ trách phần lớn sản nghiệp châu Mỹ, nhất là nước Mỹ là hết sức hỗn loạn.
Tần Minh xua tay, ý bảo Tống Dĩnh không cần đọc những nội dung này nữa, anh nói: “Chúng ta không thể dựa vào bất kỳ luật pháp nào, mà chỉ có thể dựa vào sức mạnh quân sự trong tay.


Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ là một con siêu quái thú, nhưng thông qua quá trình hoạt động nhiều năm của Thường Hồng Hi, lực lượng vũ trang ẩn nấp ở bóng dáng của các quốc gia đều bị nắm giữ trong lòng bàn tay.”
“Kế hoạch cải cách tập quyền của ông ta hết sức thành công, tôi muốn tiếp tục sự nghiệp cải cách của ông ta.
Tống Dĩnh sửng sốt, hỏi: “Ý của cậu chủ là?”
Sắc mặt Tần Minh u ám, nói: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

Không cho Thường Tuấn Đông và Thường Quân Diệp nghỉ ngơi lấy sức, giết được bao nhiêu thì giết.

Lần này quyết không bắt giữ, tuyệt đối không nương tay.
Tổng Dĩnh nghe anh nói thế thì cũng hiểu ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận