Bố trí nhiệm vụ cho Tống Dĩnh xong, A Long tiếp lời: “Tôi đã chuẩn bị xong tuyến đường, bên phía Nhật Bản đã có tổ trưởng của tập đoàn chuẩn bị sẵn sàng để đón cậu.
Đi Đài Loan cũng được.
Đông Nam Á hơi xa, máy bay không đủ nhiên liệu.
Tần Minh suy nghĩ, rồi nói: “Vẫn không thể quá tin tưởng Triệu Trinh.
A Long, anh và Olmei ở lại, sau khi trở lại Hoa Hạ thì thủ tiêu toàn bộ các vụ án và kiện cáo của tôi đi.
Tôi đến Nhật Bản gặp thủ lĩnh của Đông Anh Xã trước, khi nào hai người xong việc tôi sẽ trở vê."
Hai người họ hỏi với giọng nghi ngờ: “Vậy cậu chủ mang theo ai để bảo vệ cho cậu?”
Tần Minh mỉm cười: “Bây giờ tôi không phải là tên ngốc chỉ biết đánh nhau trên đường phố, bản thân tôi chính là vệ sĩ tốt nhất cho chính mình.
“Thường Hồng Hi, ông muốn tự ra tay hay để tôi ra tay?”
Trong mật thất, Tần Minh cất lòng nhân từ đi, nhìn Thường Hồng Hi sa sút tinh thần, trong lòng anh đã không còn sự tôn kính ban đầu mà thay vào đó là cảm thấy ghê tởm và chán ghét.
Biết bao chuyện đều do ông ta làm.
Nếu người bên cạnh anh không phải là người anh em có bản lĩnh cao siêu như A Long cùng với thư ký trung thành như Tống Dĩnh, sợ rằng anh thật sự giết hết người của nhà họ Triệu rồi.
Mà tuổi thơ của anh gặp phải nhiều đau khổ như thế đều là do ông ấy sắp xếp, vậy mà trước kia anh còn cảm thấy giữa mình và Thường Tuyết là nghiệt duyên.
Giờ nghĩ lại hồi bé thường bị đánh đến mức nằm viện, tuy đối phương cũng rất thảm, nhưng hiện tại anh mới biết tất cả là có người tạo thành, tâm trạng lại càng khó chịu hơn.
Cho nên Tần Minh muốn xác định Thường Hồng Hi chắc chắn sẽ chết trước khi du thuyền trở lại Hoa Hạ.
Nếu ông ấy không chết, anh không thể ngồi vững trên ngai vàng người giàu nhất thế giới.
Thường Hồng Hi cười gắn, nói: “Cậu cứ việc ra tay, tự sát là hành vi hèn nhát, tôi thừa nhận tôi thua, nhưng tôi sẽ không làm kẻ hèn nhát.”
Cạch, đạn lên nòng, Tần Minh chĩa súng vào đầu Thường Hồng Hi và nói: “Được, tôi hoàn thành nguyện vọng của ông”
“Khoan đã cậu Tần”
Bỗng nhiên, giọng nói già nua của chị Bạch Anh vang lên ở cửa.
Tần Minh quay đầu hỏi: “Chị Bạch Anh, chị muốn nói gì? Chị biết ông ta à?".
Chị Bạch Anh đưa một chiếc hộp cho anh, nói: “Đây là một thứ trong hồi môn của cô chủ nhà chúng tôi, là một loại trùng độc đặc biệt, trăm năm mới có được một con, dùng để khống chế lòng người.”
“Khống chế lòng người?"
Tần Minh chấn động, trên đời này lại có thứ lợi hại như thế sao?
Chị Bạch Anh nói: “Nếu cậu Tần không tin thì có thể thử một lần, dù sao cũng là của hồi môn của cô chủ nhà chúng tôi.
Tần Minh nói: “Của hồi môn của cô ta đưa cho tôi làm gì? Tôi sẽ không cưới cô ta.
“Nhưng cũng không ai thèm lấy cô chủ nhà chúng tôi”
Chị Bạch Anh nói: “Không chỉ trong trại chúng tôi mà các hộ gia đình địa phương trong thị trấn đều biết chuyện của cô chủ rồi.
Nếu không phải lúc trước ở lâu đài cổ nước Đức cậu với cô chủ nhà chúng tôi...!“Hầy, được, được, được!” Tần Minh vội ngắt lời chị Bạch Anh: “Ra giá đi.” “Không lấy tiền.
Chị Bạch Anh nói.
Tần Minh ngoan cố: “Ra giá đi, ơn huệ không dễ trả."
Chị Bạch Anh nói: “Vậy thì một tệ.
Nếu bán cho cậu thật thì cô chủ sẽ trách tôi, chưa biết chừng gia chủ sẽ còn trừng phạt tôi.
Cậu Tần, cậu giúp đỡ nhà họ Lâm rất nhiều, nếu chúng tôi còn đòi tiền thì quả thật là vong ân bội nghĩa.
Tần Minh trợn trắng mắt rất chi là rối rắm, tiền bạc dễ đưa, ơn huệ khó trả, nhà họ Lâm khôn thật.
Nhưng mà nhà họ Lâm và anh vốn thân thiết, chuyện lần này họ cũng giúp đỡ nhiều rồi, vậy thì thỏa mãn nhà bọn họ đi.
Tần Minh cầm lấy một chai thủy tinh thông khí, nhìn loài bò sát lớn bằng móng tay ở bên trong mà mình chưa thấy bao giờ, hỏi: “Thứ này dùng kiểu gì? Thần kỳ như thế thật à?”
Chị Bạch Anh nói: “Khi sử dụng còn cần kết hợp cùng một phương pháp thôi miên, cần một tháng mới có thể thôi miên đối phương, một khi thành công tuyệt đối sẽ không biến mất, trừ phi trùng độc trong cơ thể chết.
Mà phương pháp giết chết trùng độc này chỉ có trùng cái lợi hại nhất của nhà họ Lâm chúng tôi mới làm được.
Nhưng trùng cái ở trên người cô chủ”.