Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh tức tối chỉ vào Trương Toàn Chân, anh chịu phục luôn rồi, nói cho cùng ngay từ đầu anh đã bị mấy ông già này tính kế hết lần này đến lần khác, chỉ chờ xem ông nào không chịu đựng nổi mà lòi đuôi.
Còn anh và Lý Mộng vốn đang êm đẹp, trước kia Lý Mộng không phải là một người phụ nữ hám giàu.
Tần Minh nổi nóng: “Tôi đi!”
“Con à, con muốn đi đâu?”
Bỗng nhiên Triệu Tụng Lễ đã được băng bó vết thương từ đằng sau vội vàng lại gần kéo Tần Minh lại và nói: “Cơn à con đi đâu? Con về nhà với ba đi.”
Thật ra Tần Minh có hơi khác thường.
Trước kia biết Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc không phải ba mẹ mình, anh chỉ giả mạo Triệu Chính Ngôn mà thôi, nhưng bây giờ lại phát hiện họ đúng là ba mẹ ruột.
Tần Minh nhận ra biểu cảm của Triệu Tụng Lễ rất rối rắm, dường như vẫn chưa thể khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ.

Từ những gì Trương Toàn Chân nói, Tần Minh có thể đoán ra được người biết anh bị đổi đi chỉ có Triệu Trinh và Trương Toàn Chân, cùng với Thường Hồng Hi làm kẻ chủ mưu.
Về phần tại sao Triệu Trinh không nói thật cho Triệu Tụng Lễ biết, anh cũng không rõ lắm.
Anh nói: “Ông lo lắng cho ba người Tần Mặc, Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi phải không? Tôi không làm gì bọn họ, chỉ bảo Dương Hiểu Huyền tạm thời giam giữ họ lại, sau khi ông về nói rõ tình hình là được.
Triệu Tụng Lễ cuống lên: “Con à, ba biết bây giờ con rất khó tiếp thu, ba cũng thế, ông nội con biết rõ mọi việc nhưng vẫn giả vờ không biết, lừa gạt ba nhiều năm như vậy.
Tần Minh im lặng một lúc, quả thật chuyện này không thể trách Triệu Tụng Lễ, ngoại trừ việc không hề hay biết gì, ông ta là một người ba tốt về mọi mặt.
Nhưng Tần Minh thật lòng không muốn đột nhiên trở thành người nhà họ Triệu, anh cũng rất khó đột nhiên rời bỏ gia đình vốn có.
Ba mẹ nuôi ở thị trấn Bạch Thủy xa xôi, quen với cuộc sống bần hàn, không muốn chuyển đến thành phố lớn cũng không muốn mất đi anh phải không?
Tần Minh suy nghĩ, rồi nói: “Ông nói gì cũng vô ích thôi.

Một người làm ba như ông khi con trai mình bị đánh tráo, một người biến thành kẻ tàn phế, một người chịu mọi hành hạ từ nhỏ, lớn lên còn bị lợi dụng nhưng chẳng biết gì cả, ông cảm thấy ông xứng với chữ “ba” ấy sao? Lương tâm của ông đâu mất rồi?”
Tần Minh nói xong thì bỏ đi luôn.

Anh đi đến bãi đỗ máy bay trên boong, lên máy bay rồi đi thẳng.
Tần Minh cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không muốn để ý đến những chuyện của nhà họ Triệu nữa.


Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhiếp Hải Đường và hai cô gái khác, báo cho họ biết mình an toàn, nhưng vì một vài nguyên nhân nên phải đi vòng từ Nhật Bàn về nước.

“A..”
Tần Minh gửi tin nhắn xong thì mượn cớ hết pin, hoàn cảnh không cho phép rồi tắt điện thoại đi.
Bởi vì anh biết, nhất định ba cô gái ấy sẽ truy hỏi nguyên nhân, nhưng tạm thời anh không biết phải trả lời họ như thế nào, dứt khoát không phản ứng nữa.
Lúc này, trong một tiệm cà phê nào đó ở Bắc Kinh cách rất xa.
Nhiếp Hải Đường, Mộc Tiêu Kiều và Tôn Thường Hi đồng thời nhận được tin nhắn của Tần Minh, vốn dĩ tâm trạng lo lắng vớt bớt, nhưng họ đều phát hiện không liên lạc được với anh.
“Có chuyện gì thế?”
Nhiếp Hải Đường lo lắng, cô nhìn hai cô gái bên ngoài, thầm nghĩ: “Họ cũng nhận được tin nhắn của Tần Minh? Trùng hợp vậy sao? Tại sao Tần Minh lại cố ý bảo tin cho họ? Rõ ràng có mình là đủ rồi mà."
Mộc Tiêu Kiều vui vẻ cầm điện thoại di động: “Không sao là tốt rồi, nhưng mà anh ấy lại đi đâu? Làm ầm ĩ như thế, trốn tránh nhà họ Lý và họ nhà họ Triệu cũng phải thôi.


A...!Liệu có về được trước Tết không nhỉ?”
“Tên khốn đó, đã nói là phải về rồi, phải cho đứa bé một người ba mà" Còn Tôn Thường Hi siết chặt nắm đấm, hờn giận không thôi.
Cô ấy cầm cốc nước chanh lên, ánh mắt liếc về phía hai cô gái còn lại, cô ấy cảm thấy mình còn cần phải cướp Tần Minh từ tay bọn họ.
Tôn Thường Hi nghĩ thầm: “Người Tần Minh thích chắc chắn là họ.

Hừ, đúng là đồ lăng nhăng, thích hai người cùng một lúc ư? Hơn nữa đều là mỹ nhân vừa yểu điệu vừa có cá tính, lại còn có năng lực, mình áp lực quá”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận