Khương Thành Vũ nhận ra sau cũng chạy tới.
Tần Minh liếc nhìn Leiden và Toshio Inoue nghĩ thầm: “Chậc...!phiền toái đây.
Không có thân tín, không tiện điều tra là ai ra lệnh.
Tần Minh hỏi: “Nhìn xem đó là ai?”
Toshio Inoue kiểm tra mấy người chết, rồi ngạc nhiên nói: “Là người của Ám Bộ? Sao...!sao lại thế?”
Thật ra, Ám Bộ là tiểu độ ám sát trong Hoa Hạ, tính chất tương đồng, vừa giữ chức vụ tổ trưởng có trách nhiệm giám sát, vừa phụ trách bảo vệ sự an toàn của quản lý cao cấp, nhận mệnh lệnh trực tiếp của minh chủ thuộc Ban giám đối tối cao của Hoàn Vũ.
Nhưng việc cải cách mấy chục năm qua khiến Ám Bộ có sự thay đổi, biến thành tổ chức trực thuộc và trung thành với Thường Hồng Hi và người thừa kế được chỉ định.
Vốn dĩ Tần Minh không sợ hãi, nhưng đoán chừng những người này nghe hai anh em hường Tuấn Đông nói những lời công kích Tần Minh ở Mỹ.
Leiden lập tức chỉ trích; “Anh Toshio, anh là người gọi Ám Bộ đến, đúng không? Không ngờ anh lại ra tay với cậu chủ, nào có cái lý đó? Người đâu, bắt anh ta lại.
Tức khắc có vài người binh lính quốc tịch nước ngoài khống chế Toshio Inoue.
Toship Inoue nói: “Không, cậu chủ, tuy tôi báo cho họ biết nhưng tôi làm thế là vì suy nghĩ cho an toàn chuyến đi của cậu ở Nhật Bản, sự sắp xếp này là cần thiết.
Leiden quát: “Chuyện này đến lượt anh làm à? Anh có thân phận gì? Anh chỉ là một xã trưởng quản lý việc kinh doanh của tập đoàn ở phía nam Nhật Bản thôi, anh có thể điều động hệ thống chỉ huy của Ám Bộ được chắc? Nếu cậu chủ không điều động Ám Bộ đương nhiên có lý do của cậu ấy.
Còn anh, ngấm ngầm mật báo, nào có cái lý ấy, fuckyou, dẫn đi
Toshio Inoue giận tím mặt: “Leiden, cậu ngậm máu phun người.
Cậu chủ, cậu ta có vấn đề! Xin cậu hãy điều tra kỹ càng.
Tần Minh xua tay, nói: “Tất cả vào đi, tôi có chuyện muốn nói.
Leiden, anh tìm vài người dọn dẹp hiện trường đi.” Mọi người đi theo Tần Minh trở lại khách sạn.
Tần Minh chống cằm, bắt chéo chân, nhìn Leiden và Toshio Inoue trước mặt mình, chắc chắn một trong hai người đang nói dối, anh cần phải phán đoán thật tốt, nếu không kế hoạch đi vòng đến Nhật Bàn về Hoa Hạ của anh sẽ đổ bể mất.
Tần Minh từ tốn nói: “Giữa hai anh nhất định có một người có vấn đề, liên hệ với Ám Bộ của anh em Thường Tuấn Đông ám sát tôi.”
Toshio Inoue và Leiden đồng thời nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt chứa đầy sự căm thù.
Toshio nói: “Cậu chủ, tôi tận tụy làm việc cho tập đoàn mấy chục năm, cũng chính tập đoàn tạo nên tôi của bây giờ.
Lần trước trong cuộc họp thượng đỉnh của tập đoàn ở Đông Á, tôi còn được tận mắt chứng kiến cậu phá hủy kế hoạch và âm mưu của Thường Tuấn Đông, khi đó ông Thường cũng vô cùng tán thường cậu.
Lần này cậu tuyên bố ông Thường chết vì bị ám sát, Thường Tuấn Đông lập tức tuyên bố với người trong tập đoàn rằng là cậu làm, còn nói cậu là người của nhà họ Triệu, tôi không tin.”
Leiden cũng nói: “Tôi cũng vậy, cậu chủ, cậu là người thừa kế ông Thường chỉ định, tôi sống vì cậu.”
Tần Minh chống cằm, nghĩ thầm: “Trước đây Thường Hồng Hi lấy mình ra diễn kịch mê hoặc người khác, bây giờ lại có cái hay.
Ha ha, ba con nhà họ Thường gậy ông đập lưng ông đây mà.”
Anh hít sâu một hơi, khóe miệng khế cong lên, anh nói: “Tôi không có hứng thú cũng không có thời gian điều tra từng người một.
Vì thế, tôi quyết định giết tất cả các anh, thế là xong chuyện.
Tần Minh nói xong, hai người kia giật nảy mình, đã thấy anh giơ súng lên.
Anh muốn giết họ thật!
Đột nhiên một người động đậy.Toshio Inoue và Leiden nghe được Tần Minh muốn giết cả bọn chúng.
Đây chẳng phải là thà giết lầm chứ không bỏ sót à?
Chỉ thấy Tần Minh giơ súng bắn vào giữa hai người.
Pằng!
Bị tiếng súng kích thích, Toshio Inoue kêu to: "Cậu chủ, tôi vô tội.
Nhưng Leiden bên cạnh đã nghiêng người tránh theo bản năng.
Khi phát hiện mình không bị trúng đạn, anh ta lập tức rút ra một thanh kiếm Gunto đâm về phía Tần Minh.
Nếu Tần Minh lập tức ngắm bắn Leiden, vậy dựa vào năng lực thể chất của Leiden có thể đá bay khẩu súng trước khi anh bắn.
Leiden cũng nghĩ vậy.
Anh ta biết Tần Minh chỉ là một sinh viên Hoa Hạ bình thường, thể lực không tốt..