Thiếu Gia Ngông Cuồng


Nhưng anh ta đã sai rồi.

Ngay từ đầu, Tần Minh đã biết với khoảng cách giữa hai người không xa, hơn nữa anh giả phô trương thanh thế là để thăm dò phản ứng của hai người trong trạng thái cực hạn này.
Rõ ràng dưới tình huống như vậy, Toshio Inoue còn đang xin tha mà Leiden đã lộ ra nanh vuốt.
Tần Minh đã sớm biết được rõ tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ là doanh nghiệp toàn cầu không bị bất kỳ luật pháp nào khống chế.
Anh nhìn thanh kiếm Gunto của Leiden đâm tới, mắt híp lại và đứng lên lùi lại nửa bước, đồng thời dùng súng đã chặn lại được thanh kiếm của anh ta.
"Impossible!"
Leiden hoảng sợ vì biết rõ lực cánh tay mình rất mạnh, đừng nói là người bình thường, quân nhân bình thường cũng không phải là đối thủ.

Tần Minh chỉ là một sinh viên, làm sao có thể mạnh như vậy được?
Trong lúc Leiden giật mình hoảng sợ, Tần Minh đã nhảy tới một bước và nhanh chóng chộp lấy cổ tay anh ta và kéo về phía sau, bốn lạng đẩy nghìn cân.


Anh vừa kéo tới lại tiện tay đẩy ra, ném anh ta ra ngoài, đập vào vách tường của khách sạn.

"Ôi, Fuck."
Leiden chửi ầm lên: "Fire"
Pång!
Leiden vừa nói dứt lời đã bị Tần Minh bắn chết.
Lúc này, thủ hạ của Leiden ở ngoài cửa xông vào.

Tần Minh hít sâu một hơi và đột nhiên lao tới.

Toshio Inoue ở bên cạnh nhìn thấy vậy, con ngươi co lại.

Người này tấn công chẳng khác nào một con báo, làm gã thật sự chấn động.

"Đây là người sao?" Gã nghĩ thầm.
Bốn thủ hạ của Leiden xông vào và tìm kiếm mục tiêu, lại bị Tần Minh đấm cho mỗi người một phát làm xương sườn bị gãy, tim vỡ nát, lần lượt nôn ra máu rồi chết.
Chuyện này chỉ diễn ra trong khoảng ba giây, mấy thủ hạ do Leiden dẫn tới đều đã chết.
Tần Minh nhìn Toshio Inoue đang quỳ, nói: "Vừa rồi tôi bắn một phát súng giữa hai anh chỉ để dọa các anh, xem phản ứng của hai anh thôi.
Toshio Inoue thoáng ngày người rồi vội vàng nói: "Cậu chủ, tôi...
Tần Minh nói: "Được rồi, anh không cần nói nhảm nữa, mau tìm người thu dọn đi.

Thiếu tá của căn cứ này chết rồi, còn có mấy người nước M nữa, anh giải quyết được không?"

Toshio Inoue vội vàng nói: "Cậu chủ cứ yên tâm, theo cách nói của người Hoa Hạ các cậu, tôi đã quen việc dễ làm rồi."
Tần Minh đổi sang phòng khác, để Khương Thành Vũ chịu trách nhiệm canh cửa cho anh, lúc này mới yên tâm đi ngủ được.
Nhưng anh vẫn không dám ngủ quá say, chỉ nghỉ ngơi mấy giờ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Minh tìm một cái laptop, thông báo trên trang web nội bộ của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ là anh bị anh em Thường Tuấn Đông hãm hại, đồng thời kêu gọi người của Hoàn Vũ đừng dễ tin vào lời anh em Thường Tuấn Đông nói, anh mới là người thừa kế hợp pháp của Thường Hồng Hi.
Thông báo đã đăng lên nhưng Tần Minh không biết có bao nhiêu người sẵn lòng tin.
Anh ăn sáng xong, Toshio Inoue lại tới và nói: "Cậu chủ, người Đông Anh Xã muốn mời cậu chủ tới Tokyo làm khách.
Tần Minh khẽ xoa cằm nói: "Đông Anh Xã là tổ chức của một trong những người đứng đầu của ban Giám đốc tối cao.

Anh trả lời là tôi có thể tới nhưng thời gian sẽ do tôi sắp xếp.

Mặt khác, anh chuẩn bị một người phiên dịch tiếng Nhật cho tôi."
Toshio Inoue nói: "Cậu chủ không cần lo lắng về điều này, bọn họ sẽ chuẩn bị cho cậu.

Hơn nữa, quản lý cấp cao của Đông Anh Xã đều biết và còn nói tiếng Trung rất lưu loát, vì bọn họ yêu thích văn hóa Hoa Hạ.

Còn nữa, tôi tìm phiên dịch sẽ dễ tăng thêm nguy hiểm cho cậu.

Tần Minh thoáng ngây người.

Hóa ra còn có chuyện này à? Anh nói: "Được, vậy không cần phiên dịch nữa"
Tần Minh vừa chấp nhận gặp người đứng đầu Đông Anh Xã lại hỏi Khương Thành Vũ: "Tống Dĩnh đã gửi tin tức tới chưa?"
Khương Thành Vũ nói: "Dạ, thư ký Tống mới gửi tin nhắn tới vào sáng sớm hôm nay, thông báo đã bước đầu khống chế được tình hình.

Nhà họ Triệu và nhà họ Lý không định truy cứu cậu chủ nữa, còn nói hi vọng cậu chủ sớm quay lại.

Cô ấy còn nói có thể sẽ tới Okinawa vào tối nay, đồng thời gửi mật mã của một tổ hành động cho chúng tôi.

Đó là thành viên của tổ chức Ám Bộ ở Nhật do cô ấy cẩn thận chọn lựa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận