Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói: "Anh dùng mật mã của tổ hành động này tập trung vài người bên Ám Bộ tới đây"
Tần Minh rất bất ngờ khi Tống Dĩnh xử lý chuyện ở Bắc Kinh nhanh như vậy.
Anh vô cùng vui mừng khi có thư ký xuất sắc này.

Tống Dĩnh thật sự đã làm thay anh không ít chuyện.
Sau khi sắp xếp một số việc, Tần Minh cũng không nhàn rỗi.

Anh nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài khách sạn mới nhớ ra hôm nay là tết Dương lịch, người Nhật Bản đang mừng năm mới.
Tần Minh sờ túi lấy điện thoại định gọi điện thoại về nhà nhưng không biết nên nói gì.
Ba mẹ ruột hơn hai mươi năm đột nhiên biến thành ba mẹ nuôi, cho dù anh vẫn kính trọng bọn họ nhưng luôn cảm giác có chút thay đổi.


Lúc anh đang do dự thì điện thoại đổ chuông, không ngờ là anh trai Tần Triều Dương gọi tới.

"Alo, anh ạ?"
Tần Minh nghe máy và hỏi: "Có chuyện gì sao anh?"
"Không có chuyện gì đâu.

Em trai, hôm nay là tết Dương lịch, anh đón ba mẹ đến thành phố Quảng, vốn định qua trường tìm em nhưng người trong trường nói trong lần thực tập trước đó, em nói trong nhà có chuyện nên tạm thời không quay về trường.

Có chuyện gì xảy ra vậy?".
Tần Minh giải thích: "À, em chỉ mượn cớ vậy thôi.

Thật ra em có việc riêng nhưng đã giải quyết xong hết rồi"
Tần Triều Dương nói: "Ồ, em không sao là tốt rồi.

Tối nay, em có thể về không? Ba mẹ cứ nhắc tới em mãi đấy.

Tố Tố, em gọi ba mẹ tới nói chuyện điện thoại với thằng hai này.
Tần Tố Tố ở bên cạnh nói: "Ba mẹ đi ngủ trưa rồi.

Anh hai à? Anh hai, bao giờ anh về thế?"

Tần Minh chợt phát hiện ra Tần Tố Tố đã cướp điện thoại, khẽ cười và nói: "Đến tết, anh chắc chắn sẽ về.

Bây giờ anh còn đang bận"
Tần Tố Tố nói: "Em nghe nói anh làm Phó tổng giám đốc doanh nghiệp đa quốc gia à? Chuyện này có thật không vậy?"
Tần Minh nói: "Là giả đấy! Anh chỉ làm thuê cho người ta thôi.

Em đừng nghĩ linh tinh nữa, nhớ nói với ba mẹ là anh rất nhớ hai người nhé."
Tần Minh cúp máy, viền mắt hơi ướt.

Anh không biết sau này sẽ thế nào nhưng bây giờ anh thật sự rất muốn quay lại bên cạnh người nhà của mình.
Tần Minh chỉnh đốn lại cảm xúc vì biết bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể lơ là thiếu cảnh giác được.
Anh dẫn Khương Thành Vũ ra khỏi khách sạn và để Toshio Inoue làm người dẫn đường, định đi dạo xung quanh.
Nhưng hai người mới ra khỏi khách sạn, đã bị người theo dõi.
Trong tầng gác của khách sạn đối diện, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng cầm bộ đàm và nói: "Mục tiêu đã đi ra nhưng có hai thanh niên có độ tuổi và chiều cao tương đương, quần áo bình thường và đều đội mũ"
Người đàn ông lấy ra một tấm ảnh của Tần Minh, dường như không thể phân biệt được lại nhìn ra ngoài cửa sổ thì anh đã lên xe đi rồi.

Sau đó, trong bộ đàm truyền đến mệnh lệnh: "Shigakun, anh chịu trách nhiệm giám sát và bám theo, đừng tùy tiện tiếp xúc với đối tượng, làm vậy sẽ bất lợi cho lập trường của Đông Anh Xã chúng ta đấy"
"Xã trưởng nói bây giờ đang là lúc người Hoa Hạ đấu đá với nhau, chó cắn chó, chúng ta chỉ cần chờ đợi đúng thời cơ lại phản kích, như vậy vị trí minh chủ có thể rơi vào trong tay người Nhật chúng ta.

Tất cả vì tương lai."
Người đàn ông theo dõi Tần Minh cũng nói theo: "Tất cả vì tương lai."
"Cuộc chiến ở Tây Á thể nào?"
Trong gian phòng tối tăm nào đó, năm sáu người ngồi quanh bàn tròn, ở giữa lại vang lên một giọng nói vang dội lại trầm.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói non nớt và thiếu kiên nhẫn: "Cuộc chiến đó còn có thể thế nào nữa chứ? Đám người đứng đầu phương Tây vừa được tập đoàn Hoàn Vũ chia cho hoa hồng năm nay tới mấy chục nghìn tỷ, đang muốn mài dao soàn soạt để củng cố địa vị đấy.

Nước M vẫn như trước, dựa vào Israel để đến nâng đỡ phe đố lập ở địa phương, âm thầm đưa vũ khí và thực hiện trừng phạt về mặt thương mại nhưng không ảnh hưởng tới lợi nhuận đầu tư của chúng ta.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận