"Cái gì? Ba em bắt Bạch Đại Hữu uy hiếp em phải kết hôn với người của gia tộc quyền quý nào đó ở Nhật Bản à?"
"Bây giờ là thời đại nào rồi, nhà họ Bạch em cũng là gia đình quyền quý ở Bắc Kinh không phải lo ăn lo uống, một số nhân vật nổi tiếng đều biết tới, nịnh nọt không kịp, vậy mà còn chưa thấy thỏa mãn à?"
Dưới cây anh đào nào đó trong đền Thần Đạo, Tần Minh nghe Bạch Ngọc Thuần kể khổ xong, xem như đã hiểu rõ.
Trước đó Bạch Đại Hữu được Tần Minh gợi ý đã quay lại tiếp xúc với Bạch Ngọc Thuần, ngoài sáng trong tối giúp đỡ cô ấy chống lại Bạch Tĩnh Thần – anh trai ruột của cô ấy.
Tất nhiên Bạch Đại Hữu – người anh nhặt được này còn chưa tốt nghiệp cấp ba nên không thể đấu lại với Bạch Tĩnh Thần.
Sau mấy lần anh ta phá hỏng chuyện hôn nhân thương mại của gã, gã đã tìm người tới đánh vợ chồng anh ta một trận, khiến bọn họ phải nằm viện suốt một tuần.
Bởi vì trước đó Tần Minh gây ầm ĩ với nhà họ
Bạch và nhà họ Triệu, dẫn đến các nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh đều tương đối căng thẳng, làm gì có tâm trạng thực hiện cuộc hôn nhân thương mại với nhà họ Bạch đã sa sút chứ?
Ba con Bạch Tĩnh Thần lại cân nhắc đến gia tộc quyền quý ở các nước khác và tìm đến bên Nhật.
Nếu Bạch Ngọc Thuần không đồng ý, bọn họ sẽ lập tức cắt tiền viện phí của Bạch Đại Hữu, anh ta rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Ngọc Thuần cắn môi, siết chặt nắm đấm nói: "Đều tại em vô dụng.
Tất cả tiền tích góp của em cũng chỉ có mấy chục nghìn, không đủ cho anh em nằm viện"
Tần Minh hỏi: "Cho nên em vì cứu Bạch Đại Hữu, chỉ có thể chấp nhận đi xem mắt à?"
Bạch Ngọc Thuần gật đầu: "Em cũng chẳng còn cách nào.
Cho dù trước đây em rất ghét anh em nhưng đã hai anh em đã sống với nhau hai mươi năm, anh em ngoại trừ tham tiền và thích đánh bài, thật ra vẫn rất tốt với em.
Bây giờ anh ấy bỏ hết thói hư tật xấu còn giúp em mấy lần, em càng thêm không đành lòng để anh ấy phải chết như vậy, hơn nữa chị dâu có thai rồi" Tần Minh nhớ lại người chị dâu chanh chua kia, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Tần Minh nói: "Ba và anh như vậy, em không cần cũng được" "Dạ?" Bạch Ngọc Thuần ngẩn người.
Sao Tần
Minh lại đột nhiên nói vậy?
Tần Minh nói: "Thuần Thuần, ban đầu em sống với mẹ khó khăn vất vả như vậy, chỉ dựa vào làm thêm còn có thể nuôi sống được anh trai và chị dâu tham tiền kia.
Thật ra em rất có bản lĩnh đấy, em biết không? Bây giờ mẹ em mất rồi, Bạch Đại Hữu đã cải tà quy chính.
Em tốt nghiệp đại học xong là có thể ra ngoài kiếm việc làm, nuôi sống bản thân dễ hơn nhiều.
Em cần gì phải nghe theo lời đám người Bạch Kính Đình chứ?"
"Nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của em." Bạch Ngọc Thuần do dự: "Máu mủ tình thâm.
Tần Minh liên tưởng đến tình trạng của mình.
Mẹ kiếp, đúng là giống thật!
Anh nói với vẻ không để ý: "Người thân đúng là máu mủ tình thân thật nhưng không tốt với em thì khác nào kẻ thù? Bây giờ bọn họ không để ý tới cảm nhận của em, ép em lấy công tử con nhà giàu đã là không đúng rồi.
Em phải học cách phản kháng.
Một đám người áo đen chợt vây quanh hai người, trong bọn họ còn vọng ra một giọng nói quen thuộc: "Á à! Thì ra mày xúi giục em gái tao như vậy à? Triệu Chính Ngôn...!hay tao nên gọi mày là Tần Minh nhỉ?"
Đám người áo đen tránh ra, lộ ra Bạch Tĩnh Thần đã nhiều ngày không gặp.
Tần Minh ngẩng đầu nói: "Tôi là Tần Minh, bạn của Bạch Ngọc Thuần"
Bạch Tĩnh Thần nói: "Tao nghe nói nhà họ Triệu có một thằng con trai bị thất lạc ở bên ngoài trông giống hệt với Triệu Chính Đình.
Đó chính là mày sao? Với khí thể và ánh mắt kia của mày thì người mấy lần ra tay làm tạo mất mặt, còn giở trò ảo thuật giả thần giả quỷ lừa người ở Bắc Kinh mấy tháng trước đều là mày nhỉ?"
Tần Minh cười ha hả: "Ồ, cậu nói tới hành động thần kỳ biến ra tiền kia à? Điều này là thật chứ không phải giả, tôi siêu giàu.
Cậu không tin có thể thử lại lần nữa".