“Với cả, vị hôn thê chính thức của tôi là cô gái đến từ gia tộc Anbe, là ứng cử viên nặng ký cho chức vị người quản lý Đông Anh Xã sau này”
“Lần này chúng ta kết hôn với nhau, Đông Anh Xã sẽ đầu tư vào các hạng mục mà nhà họ Bạch đang cần rót vốn, sau khi thành công thì tất cả mọi người đều sẽ được lời.
Hơn nữa, cô ở lại Hoa Hạ, sau này nếu con của chúng ta có thể tiếp quản được tài sản của nhà họ Bạch thì càng tốt, nếu không thì cũng không sao, tôi tin rằng con của tôi và cô Bạch chắc chắn sẽ là một người rất ưu tú."
Bạch Ngọc Thuần nhìn Hideto Yamamoto ngồi trước mặt mình ba hoa khoác lác như vậy, rồi cả phiên dịch viên với vẻ mặt không cảm xúc đứng bên cạnh thì chỉ thấy tam quan của mình dần sụp đổ xuống.
Cô rất sợ, có cảm giác như mình đang bước vào hang ổ của một con dã thú, rồi đợi bị nó ăn thịt vậy.
Cô sợ đến mức cả người đang run lên bần bật, chẳng thể nói ra được câu nào.
“Cứu, cứu em với, Tần Minh...!cứu em với!”
Bạch Ngọc Thần cắn chặt môi lại, bây giờ cô không còn nghĩ được gì nhiều nữa rồi, chỉ mong rằng ông trời hãy ban một kỳ tích xuống cho mình mà thôi.
Ruỳnh, ầm!
Cánh cửa gỗ được lát bằng tatami bị một người đẩy ra, sau đó một giọng nói hùng hồn, cục súc vang lên: “Anh nghĩ mình là hoàng đế, rồi cả thế giới này đều là hậu cung của anh không bằng! Người nhà Yamamoto cũng chỉ có thế thôi à? Hideto Yamamoto, anh còn muốn có cả người con gái này sao? Anh không xứng!
Bạch Ngọc Thuần nghe những lời mà Hideto Yamamoto nói thì tái mặt, đây không phải là một cuộc hôn nhân, đây chỉ là một cuộc hợp tác ngắn ngủi vì lợi ích trước mắt mà thôi.
Nếu như cô đồng ý thì cả đời này cô sẽ chỉ là một món đồ chơi trong tay người khác mà thôi.
Bỗng nhiên, cửa gỗ lát tatami bị người nào đó đẩy ra.
Bạch Ngọc Thuần ngạc nhiên nhìn người vừa bước vào, hóa ra chính là Tần Minh.
Mỗi khi cô gặp chuyện nguy hiểm là anh lại xuất hiện như một vị anh hùng, cứu mạng cô.
Tần Minh mặc bộ quần áo của nhân viên khách sạn, cầm một đĩa sushi đến rồi nói: “Gia tộc Yamamoto của anh mà cũng xứng chắc? Chỉ là một người đứng ở hàng thứ năm trong danh sách những người thừa kế.
Anh còn chưa chắc đã thừa kế được Đông Anh Xã, đừng có chém gió nữa.”
Thấy Tần Minh xâm nhập vào phòng, phiên dịch viên đứng cạnh Hideto Yamamoto lập tức ra vẻ cảnh giác, đứng vào tư thế tấn công, sẵn sàng lao ra bảo vệ Hideto Yamamoto.
Nhưng Tần Minh chỉ cười khẩy, đến bên cạnh Bạch Ngọc Thuần rồi nói: “Này, phiên dịch viên, phiên dịch lại những gì tôi vừa nói đi nào.”
Phiên dịch viên nheo mắt lại rồi nói: “Cậu có biết là mình vừa trêu vào người nào không hå?"
Tần Minh cười phá lên: “Thế đám người
Đông Anh Xã các người có biết là mình đang trêu vào ai không hả?”
“Ngu dốt!”
Phiên dịch viên bất ngờ đứng dậy, đạp về phía trước một bước, sau đó rút một thanh kiếm Nhật được giấu trong bộ kimono trên người ra, đâm thẳng về phía trước, đánh ra một chiêu vừa nhanh vừa ác.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm xoẹt qua cổ của Tần Minh, chỉ trong khoảng thời gian ba giây đồng hồ.
Tần Minh không những tránh được chiêu đó, mà còn dồn lực vào tay, chiếc đĩa sứ anh đang cầm trên tay vỡ tan ra, anh tiện thể hơi nghiêng tay sang một bên, tận dụng lúc phiên dịch viên thu tay về để cứa vào tay anh ta, tạo ra một vệt máu dài trên tay anh ta.
“Cái gì?”
Phiên dịch viên đánh lén không thành công, mà lại còn bị thương, sợ đến mức nói bằng tiếng Nhật: “Arianno.
Tần Minh thì rất nhẹ nhàng chỉ vào tay phiên dịch viên rồi nói “Ngay từ lúc tôi đi vào anh đã rụt tay lại rồi, anh nghĩ rằng tôi sẽ không đề phòng gì chắc? Đồ con lừa,.