Tần Minh cười: "Đứng trước lợi ích, ngay cả chúa cứu thế cũng phải chết.
Không cẩn thận sao được.
Yên tâm, bây giờ người của anh đều đã lấy lại sức, hai nhà bọn họ một là không có cái cớ chính đảng, hai là không có lý do bắt buộc phải đối địch.
Nếu có biến thật thì anh cũng có thể ứng phó"
Vù vù...!
Hôm nay Bắc Kinh có tuyết, Tần Minh hít thở bầu không khí của tổ quốc, lòng anh trở nên khác hẳn ngày xưa.
Anh cũng biết chuyện mình sắp phải đối mặt chỉ sợ sẽ làm chuyển hướng cuộc đời mình.
Mộc Tiêu Kiều ôm tay Tần Minh vừa là sưởi ấm, cũng là muốn bày tỏ thái độ, cô không biết cuối cùng Tần Minh chọn ai, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng cô sẽ không buông tay, đây là người đàn ông cô muốn có được.
"Tới rồi...!Cửa ra sân bay, không biết ai trong đám người nhà họ Triệu đột nhiên hô lên.
Tần Minh vừa ra khỏi sân bay thì thấy ngay người nhà họ Triệu chen chúc đi tới.
Xưa không bằng nay, Tần Minh bây giờ đã không còn phải là một người giống hệt Triệu Chính Ngôn nữa, mà là anh em sinh đôi của Triệu Chính Ngôn, nhưng vì một vài chuyện ngoài ý muốn nên khiến cả hai lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau.
Tâm trạng Tần Minh cũng rất phức tạp, bởi vì từ lúc đầu đóng giả là cháu trai của nhà họ Triệu, bây giờ anh trở thành cháu trai thật sự của nhà họ Triệu, chuyện này đúng là trớ trêu làm sao.
“Tần Minh..” Người lao ra khỏi đám đông trước là Nhiếp Hải Đường.
Nhưng cô vừa lao ra thì thấy Mộc Tiêu Kiều cũng có mặt, cô lập tức bày ra bộ dạng như ăn phải ruồi, có vẻ như rất bất ngờ.
Mộc Tiêu Kiều thì kiêu ngạo, ôm tay Tần Minh càng chặt hơn, vô cùng tự hào về việc mình chạy đến Nhật Bản tìm Tần Minh, như vậy cô ta sẽ tuyên bố mối quan hệ giữa mình và Tần Minh trước mặt mọi người.
Trước đây Tần Minh đóng giả Triệu Chính Ngôn nên vẫn hơi kiêng dè, muốn cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Không ngờ Nhiếp Hải Đường cũng không quan tâm nhiều, cô chắc chắn không nhận thua!
Cho dù ở trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn nắm lấy tay còn lại của Tần Minh, liếc mắt đưa tình với Tần Minh, nói: “Anh về rồi à, sao lại chuyển cuộc gọi của người ta vào hộp thư thoại?”
Tần Minh có thể làm khác được sao? Bên ngoài anh ở môi trường dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng quay về vẫn là dầu sôi lửa bỏng.
Hai cô gái như đang phân cao thấp, mỗi người kéo một bên, mắt như sắp tóe ra lửa.
Tần Minh vô cùng ngượng ngùng, phía trước còn có người nhà họ Triệu mà.
Nếu là trước đây thì anh cũng không bận tâm đến thế, nhưng bây giờ khác rồi, anh với nhà họ Triệu có quan hệ huyết thống.
Đột nhiên Tần Minh nắm tay kéo hai người, nói: “Được rồi, đừng nghịch nữa”
Hai cô gái cảm nhận được lực nằm ở cổ tay Tần Minh, cả hai đều nghe lời đi theo bên cạnh anh, không gây chuyện nữa.
Tần Minh đi lên trước, Triệu Tụng Lễ và Triệu Trinh như muốn nói lại thôi, chỉ có mẹ ruột Tần Mặc là không quan tâm gì thể diện, bà bỗng chốc ôm lấy Tần Minh, khóc nức nở: “Bao năm qua con vất vả rồi, đều tại mẹ không tốt, họ hu..."
Một lúc sau, Tần Mặc buông Tần Minh ra, vuốt ve mặt anh rồi nói: “Con giống với Chính Ngôn, chỉ là da đen hơn một chút, cơ thể cũng rắn chắc hơn, lúc trước đều bị con lừa rồi.
Nhưng cuối cùng con cùng về rồi.
Về là tốt rồi.
Mấy năm nay, mẹ...”.