Nói đến chuyện buồn, Tần Mặc lại rơm rớm nước mắt, Triệu Tụng Lễ ở bên cạnh ôm lấy bà, bảo: “Tần Minh, sau khi mẹ con biết sự thật thì luôn tự trách mình.
Năm đó bà ấy không biết con bị người ta đổi, mấy hôm nay bà ấy nói mãi sau này sẽ bù đắp cho con”
Triệu Trinh cũng đi tới, nói: “Đúng vậy, chuyện năm đó cháu cũng biết là âm mưu của ai làm rồi”
Tần Minh suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Nghe nói mọi người truyền chuyện của tôi ra ngoài rồi?”
Triệu Tụng Lễ trả lời: “Tất nhiên, con là con trai của Triệu Tụng Lễ này, chuyện năm đó làm mất con, quả thực người làm ba như ba khó mà thoái thác trách nhiệm, ba sẽ bù đắp cho con.
Bước đầu là khôi phục tên tuổi cho con, sau này ba sẽ không để con chịu thêm một chút ấm ức nào nữa”
Tần Minh buồn cười nói: “Tôi đường đường là sếp lớn của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, e là chẳng mấy ai khiến tôi chịu ấm ức cả.
Chắc mọi người cũng nhận được tin tức rồi, ba con Rokuro Yamamoto của Đông Anh Xã đều đã chết, đó chính là kết cục cho kẻ đối đầu với tôi.”
Người nhà họ Triệu bỗng chốc sợ hãi, đặc biệt là người của nhà họ Lý ở phía sau lại trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Mặc dù bọn họ đã biết tin từ sớm, cũng đoán được ai làm, nhưng bây giờ chính miệng Tần Minh nói ra thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tần Minh mới hơn hai mươi tuổi mà đã là người nắm quyền của một để chế doanh nghiệp tầm cỡ thế giới, hơn nữa còn loại bỏ người đối lập, lại là người đứng đầu Đông Anh Xã có thể lực hùng hậu ở Nhật Bản.
Mặc dù Tần Minh có rất nhiều may mắn, nhưng vận may cũng là một phần của thực lực mà.
Tần Minh nói tiếp: “Tôi rất không hài lòng khi mọi người nói chuyện của tôi lung tung khắp nơi, nhưng chuyện cũng đã rồi, tôi không thể làm gì được mọi người.
Tôi mệt rồi, tôi muốn về trước, mọi người nhường đường chút”
Mọi người vừa nghe thấy thế thì tự hỏi, Tần Minh không định về nhà họ Triệu sao?
Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ vội nháy mắt với Tần Mặc, Tần Mặc cũng sốt ruột hỏi: “Con trai, con muốn đi đầu? Hay là đến trang viên của mẹ ở Bắc Kinh, giờ mẹ không muốn rời xa con một giây nào?
Mộc Tiêu Kiều thấy thế thì cảm thấy đây là mẹ chồng tương lai rồi, phải để lại ấn tượng tốt.
“Tần Minh, hay là nghe lời cô Tần đi”
Đột nhiên, Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều đồng thời lên tiếng, đều nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn hai cô gái, mặc dù đều là người của Hoàng phái, một là người đứng đầu Hoàng phái, một là nhà giàu sa sút của Hoàng phái, nhưng thân phận của Mộc Hải Nhiễm cũng đủ để nói chuyện ngang hàng.
Bà ta rất hài lòng nên gật đầu tỏ ý chào hỏi hai cô gái, như thể đang nhìn con dâu tương lai.
Lúc này, Tống Dĩnh đi tới.
Cô ta mặc một chiếc váy đen kiểu Âu lộ ra nửa bả vai và cánh tay, chỉ khoác một chiếc áo lông, hoàn toàn không sợ lạnh, trông rất gợi cảm và thời trang, cộng với dáng người thướt tha, cô ta như nhân vật bước ra từ trong tranh, bỗng chốc khiến mọi người đều kinh ngạc.
Tống Dĩnh nói: “Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong.”
Tần Minh gật đầu, nói: “Tôi muốn đi thăm Triệu Chính Ngôn, bác sĩ nói cậu ta tỉnh rồi.”
Mọi người sửng sốt, Triệu Chính Ngôn vẫn luôn nằm ở bệnh viện cao cấp của Hoàn Vũ, nhà họ Triệu đã biết chuyện này.
Mấy ngày Tần Minh không ở Hoa Hạ họ cũng biết quá trình Triệu Chính Ngôn bị thương, dù sao thì có Hoàng Thư Đồng là người chứng kiến, cho nên không gây ra hiểu lầm gì.
.