Tần Minh ăn nói rất thận trọng, không muốn họ bị dính líu đến quá nhiều chuyện.
Bốn người tán gẫu một hồi, Tần Minh hỏi: “Ôi, đứng ở ven đường lạnh lắm, mới sáng sớm thế này nên đi đâu đây? Đến công viên giải trí đi dạo đi, ba người chúng tôi làm bóng đèn cho hai người?”
Triệu Lập Ngưu nói đùa: “Này Tiểu Minh, cậu tưởng là họ thích đến công viên giải trí hả, họ chỉ thích vào nhà nghỉ thôi.”
Lương Thiếu Dũng cho anh ta một cú đá, hơn nữa còn
mắng: “Cậu Ngưu, cậu cứ như vậy mới không kiếm được bạn gái đấy, hiểu không? Còn đợi thêm một người nữa, có lẽ là tắc đường.
A, đến rồi kìa.”
Anh ta vừa dứt lời thì cách đó không xa có một cô gái mặc bộ váy dài màu đỏ đang đi tới, làn da trắng nõn và dáng người có lồi có lõm, có thể so với những ngôi sao điện ảnh.
Tần Minh liếc nhìn, sau đó cảm thấy kinh ngạc, đó chẳng phải là Trần Mục Linh sao?
Tần Minh nhớ ra hồi ở Bắc Kinh anh có gặp một người bạn học Đại học công nghệ, người đó nói lúc Triệu
Chính Ngôn giả mạo thân phận của anh đã quay lại” với Lý Mộng, Trần Mục Linh còn đau lòng mất một khoảng thời gian.
Nhưng thực tế là ảnh hưởng của Tần Minh đối với Trần Mục Linh chỉ dừng lại ở khoảng thời gian trước khi rời khỏi thành phố Quảng, hơn nữa anh đã giúp cô ta nhận làm con gái nuôi của bà Tào.
Bởi vì khi đó, anh họ của Tần Thọ trong nhà họ Tần cũ ở Thượng Hải đã rất quá đáng, nhất quyết ép nhà họ Trần phải gả con gái cho mình.
Mấy tháng không gặp, Trần Mục Linh đã trở nên thanh tú, dịu dàng hơn.
“Tần Minh?” Ánh mắt Trần Mục Linh rơi trên người Tần Minh đầu tiên.
Anh lên tiếng chào hỏi: “Trần Mục Linh, đã lâu không gặp."
Nhưng Trần Mục Linh lại nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ một lượt rồi lẩm bẩm: “Tôi có cảm giác cậu lại khác rồi”
Triệu Mộng Hoa ở bên kéo cô ta, nói: “Có thể có gì khác chứ? Chẳng phải đều như nhau sao? Có phải là Tần Minh đẹp trai hơn một chút so với trước đây không? Cậu ấy dần trở thành mẫu người mà em thích à?”
Trần Mục Linh đỏ mặt, nói: “Chị Mộng Hoa, chị đừng bối nhọ em nữa.”
Trần Mục Linh hỏi: “Tôi nghe nói Lý Mộng đã mất tích.
Cậu vẫn luôn ở Bắc Kinh không quay về, cậu lại đi tìm
cô ấy à?”
Tần Minh gãi đầu, giờ thì xấu hổ rồi, thật không dễ lấp liếm mà.
Tần Minh nói: “Ừ...!Thật ra tôi chẳng có gì với cô ta cả.
Tôi ở lại Bắc Kinh không phải vì tìm cô ta mà vì có một số việc mà thôi, sau đó phải về thành phố Quảng.
Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh quá, tôi không quen”
Triệu Lập Ngưu ở bên cạnh vừa giậm chân vừa nói: “Hừ hừ...!Tôi nói này, chúng ta có cần phải đứng ôn chuyện ở ven đường giữa trời tuyết thế này không? Hôm nay đi đâu đây?”.