Lương Thiếu Dũng vội vàng lấy một xấp vé ra và nói: “Ơ,
con phố đối diện có một hoạt động võ thuật, chúng ta đến đó góp vui trước đã, đi thôi, đi thôi.”
Nói xong, Lương Thiếu Dũng kéo hai người anh em đi trước, để lại Trần Mục Linh và Tần Minh ở đó.
Bốn người đi ở phía trước, Triệu Lập Ngưu nói: “Chậc chậc, Trần Mục Linh à, chúng tôi đã mai mối cho Tiểu Minh rất nhiều lần nhưng đều không thành công.
Cậu Dũng, cậu lại làm mối à?”
Triệu Mộng Hoa giải thích: “Không liên quan đến A.
Dũng, là Mục Linh nhờ tôi.
Trước đây cô ấy nghe nói Tần Minh và Lý Mộng quay lại với nhau thì rất buồn, nhưng vẫn chưa hết hy vọng.
Cô ấy cảm thấy Tần Minh đã bị Lý Mộng lừa, muốn cứu Tần Minh thoát khỏi tay Lý Mộng nên mới nhờ tôi, hơn nữa còn nhờ A Dũng hẹn Tần Minh
ra."
Tôn Chí Bằng nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ trước đây cô cả nhà họ Trần còn không ưa Tiểu Minh, giờ đã trở thành con nuôi của bà lão nhà họ Tào - gia tộc giàu có quyền thế ở thành phố Quảng rồi thì lại quay sang thích Tiểu Minh.
Được đệ nhất hoa khôi học đường theo đuổi lại, Tiểu Minh cũng đỉnh thật đấy”.
Triệu Lập Ngưu nói: “Đúng vậy.
Từ lâu tôi đã cảm thấy Tiểu Minh khác với chúng ta.
Cậu ấy thường chi tiêu tiết kiệm, hiền lành trung thực, một khi có cơ hội thì lập tức trở mình thành cá chép hóa rồng”
Lương Thiếu Dũng cũng đồng quan điểm, anh ta nói: “Cho dù cậu ấy có bạn gái nhưng vẫn luôn lận đận.”
Ở phía sau, Trần Mục Linh thở phào một hơi và nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết”
Tần Minh cười bảo: “Tôi cũng vậy, rất hiếm thấy.”
Trần Mục Linh cắn môi, do dự một lát mới lên tiếng: “Tần Minh, lời nói vừa rồi của cậu là có ý gì? Cậu và Lý Mộng lại chia tay rồi à?”
Tần Minh gãi đầu và nói: “Ừ, thật ra tôi cũng chưa quay lại với Lý Mộng, là một số sự việc đặc biệt, và cả con người nữa, cho nên mới khiến các cậu thấy như vậy.”
Trần Mục Linh dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ cậu độc thân à?”
Tần Minh bĩu môi và nói: “Nói một cách nghiêm túc thì đúng là vậy, nhưng...”
“Vậy sao, thế thì tốt quá rồi” Trần Mục Linh vui vẻ mím
môi, nói: “Thật ra tôi cố ý từ thành phố Quảng tới đây tìm cậu, bởi vì tôi lo, lo lắng cho cậu”
Giọng nói không lớn, thậm chí còn có chút ngại ngùng và run rẩy.
Một cô gái đã bay qua nửa đất nước Hoa Hạ để tới đây tìm anh, Tần Minh biết rõ rằng cô ta có ý với mình.
Tần Minh thầm lắc đầu ngao ngán: “Haiz, đều là nợ đào hoa mà trước đây mình để lại.
Nên cắt đứt thì phải cắt sớm một chút, hơn nữa muốn cắt đứt thì phải làm thật dứt khoát.
Thời gian còn lại của mình không còn nhiều nữa, mình không thể khiến cô ấy mất lòng tin vào mình”
.