Thiếu Gia Ngông Cuồng


Một gã người Hàn chửi bới: “Tôi muốn báo với đại sứ quán của chúng tôi, đám người Hoa Hạ ngang ngược, đồ Tàu Khựa đáng ghét, các người cứ chờ đấy”.

Vừa nghe nói báo cảnh sát, hơn nữa còn liên quan đến cả đại sứ quán thì đám Triệu Lập Ngưu cũng hơi hoảng sợ, báo cảnh sát cũng không phải là chuyện đùa.

Sự kiện ngoại giao kiểu này thường được đưa lên tin tức, mà vì hình tượng quốc tế của Hoa Hạ, việc bảo vệ người nước ngoài luôn được ưu tiên.

Lương Thiếu Dũng nói: “Không thể làm lớn chuyện được.

Ban tổ chức đại hội của bọn họ có thể lực không nhỏ, nếu làm lớn thì chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đầu”
Trần Mục Linh không đồng ý: “Vậy thì báo đi.

Tôi tin rằng nhất định cảnh sát sẽ đứng về phía chúng tôi.”
Triệu Lập Ngưu cũng lo lắng, nói: “Nhưng nếu xảy ra xích mích, mặc dù là do bọn họ khiêu khích nhưng chúng ta không có nhân chứng và bằng chứng.


Hơn nữa, xét về mức độ thương tích thì bọn họ bị thương nặng hơn”
Trần Mục Linh lên tiếng: “Chẳng lẽ cứ để chuyện này như vậy ư? Chị Triệu bỗng dưng bị mấy thằng khốn này sờ mó, lẽ nào phải nhẫn nhịn chịu đựng sự
thiệt thòi này?”
Tôn Chí Bằng chấp nhận vận xui, nói: “Cũng đâu còn cách nào khác, chúng ta chỉ là người bình thường, hơn nữa đây không phải là thành phố Quảng, chúng tôi không quen thuộc nơi này”
Thấy mấy người họ đã sợ hãi, ông chủ quản lý kia càng thêm hung hăng ngạo mạn, ông ta nói: “Còn không xin lỗi? Nhận rõ thân phận của mình đi, các người không đắc tội được với mấy vị khách quý này đâu.

Các người đừng tưởng rằng có thể rời khỏi đây.

Tôi làm việc ở Hiệp hội võ thuật Bắc Kinh, quen biết khá nhiều quan chức cấp cao ở vùng này.

Các người muốn chạy ư, đúng là mơ mộng hão huyền”
Sau khi nói xong, ông ta lại phiên dịch lời của mình cho đám người Hàn.


Ông ta vừa dứt lời, mấy gã người Hàn bị thương lập tức trở nên kích động: “Xin lỗi đi, phải quỳ xuống mới có thành ý”
“Xin lỗi thì phải quỳ xuống, đây là văn hóa của chúng tôi”
“Sau này còn phải bồi thường tiền”
Khi nghe thấy bọn họ nói chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, mà còn phải quỳ xuống rồi bồi thường tiền?
Sự bực bội này khiến Tần Minh vô cùng khó chịu.

Nhưng người khác không có sức mạnh như Tần Minh, họ xuất thân từ một gia đình bình thường, quả thật là rất xa lạ với Bắc Kinh.

“Đệch, đáng lẽ vừa rồi không nên kích động như vậy.” Lương Thiếu Dũng cảm thấy tự trách, dù sao thì anh ta cũng là người đầu tiên xông tới đạp bọn họ, bây giờ không dễ dẹp chuyện rồi.

“A Dũng” Triệu Mộng Hoa không khỏi cảm thấy đau lòng, bạn trai cũng là vì bảo vệ cô ta, nhưng bây giờ lại bị gây khó dễ vì không có thực lực.

“Nếu phải quỳ xuống xin lỗi thì cũng là tôi quỳ” Lương Thiếu Dũng đột nhiên quỳ xuống, nói: “Rất xin lỗi, có thể giải quyết riêng được không? Tôi vẫn có thể chi được mấy chục nghìn tiền thuốc men”
Tần Minh vội vàng lên tiếng: “Cậu Dũng đứng dậy đi, loại người này không đáng”
Lương Thiếu Dũng ngăn Tần Minh lại, nói: “Tiểu Minh, cậu đừng xen vào.

Tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng tôi không thể đổ hết mọi chuyện lên người cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận