Thiếu Gia Phong Lưu

Bàn quay tử vong bắt đầu chuyển động, có một số người nhắm nhẹ mắt, còn số đông hơn lại hưng phấn căng mắt nhìn.

Trong phút chốc, công tử Phú Quý gần chết như tro. Thường Nhạc yên lặng đứng ở đó, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, bàn quay tử vong lại không cần mạng của hắn.

Giờ khắc này, công tử Phú Quý thậm chí có một loại kích động muốn khóc, nhưng nước mắt lại không có cách nào rơi xuống được. Người gã bất giác run lên một hồi, thần sắc cổ quái nhìn đối thủ trước mắt mà mình không có cách nào làm rung động.

- Tao thua rồi!

Gã nhấc khẩu súng trắng bạc lên dí vào thái dương chuẩn bị bắn.
- Tao có nói là phải lấy mạng mày không? Trên khuôn mặt anh tuấn của Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ma. Nụ cười của hắn giờ khắc này trong con mắt Phú Quý công tử lại rất đáng yêu.

Ai cũng đều sợ chết. Nếu có sự lựa chọn, họ đương nhiên hy vọng kéo dài sinh mạng của mình. Thần sắc phức tạp của công tử Phú Quý nhìn Thường Nhạc chầm chậm nói: - Mày rốt cục thì muốn gì?

Thần ở bên dưới lẳng lặng nhắm mắt, khẽ rền rĩ: - Thường Nhạc, coi như tao nợ mày.

Thường Nhạc dường như cảm nhận được lời của Thần. Hắn vui vẻ cười. - Thật ra không phải tao nhân từ. Mà là mày tự cứu bản thân mình.
- Tự cứu chính mình? Phú Quý công tử ngẩn ra. Trong ánh mắt có chút không hiểu.

- Không sai. Nếu mày chơi xấu thì tao nhất định sẽ tiễn mày đi Tây Thiên. Nhưng mày dám lấy súng tiếp tục trò chơi, chứng minh mày vẫn là một người đàn ông. Vì một người con gái không liên quan, mà lấy mạng của ngươi thật không đáng. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười phóng khoáng.

- Cảm ơn!

Công tử Phú Quý hít một hơi thật sâu, cung kính nghiêng người về phía Thường Nhạc.

Thần sắc Koinu kinh ngạc nhìn một loạt biến đổi. Lúc bắt đầu là tiếc nuối, khó hiểu. Đến sau cùng trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: - Không sai. Chỉ có Thường Nhạc như vậy mới càng có cơ hội tiêu diệt tổ Sơn Khẩu, ha ha ha ha!


Thần sắc Mộng phức tạp nhìn Thường Nhạc. Ở thời khắc mấu chốt nhất, mình lại có thể vì hắn mà lo lắng, rốt cục không kìm nổi nhắm mắt lại. Mà bây giờ nhìn thấy tinh thần hắn phấn chấn bước xuống võ đài. Mình lại bắt đầu thấy hắn đáng ghét.

- Cục cưng, anh thắng rồi. Em có nên biểu lộ một lúc gì đó không nhỉ? Nụ cười Thường Nhạc vẫn vậy. Lộ Đức vốn chuẩn bị đi đến nhìn thấy Thường Nhạc cười với Mộng. Cô khẽ chần chừ một lúc, xoay mình từ bên cạnh đi ra ngoài.

- Chẳng lẽ em gái mình đang ghen?
Quang Minh đã quyết định đem bán Lộ Đức. Trong đầu không tự chủ phản ứng nói.

Mộng vốn không chuẩn bị để ý đến Thường Nhạc, cô quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa nhấc bước chân, người Thường Nhạc đã dán lại, lại còn ấn mạnh vào trán cô. Hôn mạnh một cái lên cái miệng nhỏ anh đào mềm ướt của cô.

- Lưu manh!

Lần này, Mộng cuối cùng cũng bộc phát ra. Trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vẻ tức giận. Bộ ngực vì tức giận mà run lên kịch liệt.

Mấy cô nữ sinh đi trước cảm thấy sự việc có chút không đúng, đều nép vào đi qua. Thường Nhạc vẫy tay phóng khoáng nói: - Chẳng lẽ mọi người chưa nghe nói đến con gái đều thích nói ngược sao?
Ánh mắt nhìn thăm thẳm vào Mộng. - Mộng, em chủ định là người con gái thuộc về anh. Bất kỳ người nào cũng đều không được động đến, em chỉ thuộc về Thường Nhạc này.

Nói xong, tự nhiên quay người rời khỏi võ đài đen.

Nhìn bóng hình kia dần dần biến mất. Trong con mắt làm động lòng người của Mộng lộ ra một tia hoang mang.

Thường Nhạc vừa ra khỏi sân đấu thì nhìn thấy một mình Thần đứng ở đó. Cả người trông như một bức điêu khắc. Huyết Hổ ở đằng sau Thường Nhạc bước chân bất giác chậm lại.

Thường Nhạc một mình lẻ loi đi tới.
- Thực ra mày không cần phải cảm kích tao. Thường Nhạc vẫn chưa đi đến bên cạnh Thần liền thản nhiên nói.


- Tao biết. Nhưng tao vẫn phải làm như vậy. Thần vẫn lặng lẽ đứng ở đó, người không động đậy gì.

- Tại sao? Thường Nhạc trở lên hứng thú.

Ánh mắt Thần biến đổi trở lên thâm thúy. - Nó là em trai tao, em trai duy nhất. Một người thân duy nhất trên thế giới này. Từ rất sớm, chúng tao là trẻ mồ côi, cùng nhau xin ăn, cùng nhau trải qua cuộc sống khó khăn tột cùng. Lúc đó, sức lực trong cơ thể tao đều không còn tỉnh táo. Em trai khá thông minh, nó dùng thứ võ công học được chắp vá lung tung trên phố để bảo vệ tôi. Có thể nói… không có em trai thì sẽ không có tao của ngày hôm nay…

Thần cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng hốc mắt đã rưng rưng.

Giây phút này, Thường Nhạc bỗng nghĩ đến một đôi thủ hạ khác - Tiêu Tiêu và Lạc Vân. Bọn họ ngoại trừ không phải là anh em ruột ra thì những cái khác tất cả đều giống như nhau.

Hắn thâm thâm gật đầu. - Tao hiểu cảm giác của mày.

- Lần này mày đã tha cho em trai tao, coi như là đã tha cho tao. Thần nợ mày một mạng. Sau này chỉ cần cần đến tao, thì cứ nói một tiếng. Cứ thế trôi qua thật lâu. Thần mới chầm chậm nói.
- Ha ha, Thường Nhạc tao không phải là quân tử, yên tâm, tài nguyên như vậy nếu không lợi dụng thì quả là lãng phí. Nhưng Thần… mục tiêu cuối cùng của tao là hy vọng tao và mày cùng nhau đánh chiếm thiên hạ. Thường Nhạc rút cục cũng nói ra điều nghĩ tận đáy lòng.

- Cùng mày đánh chiếm thiên hạ? Trên mặt Thần bất giác lộ ra một nụ cười cổ quái. - Mày biết thế lực của tao lớn như thế nào không? Mày cảm thấy có thể làm lão đại của tao sao?

- Có thể, thế lực của mày tao hoàn toàn nắm rõ. Mục tiêu của mày là cả Nam Phi. Mà mục tiêu của tao là cả thế giới. Khi một chiếc lá bay lượn xuống trong bầu trời, Thường Nhạc nhẹ nhàng vươn tay, đã nắm gọn được nó trong tay.
Nắm gọn nó trong tay, dường như nắm gọn cả thế giới trong tay.

Ánh mắt Thần kinh ngạc nhìn Thường Nhạc. Trong con người Thường Nhạc bỗng phát ra khí thế khổng lồ, khiến cho gã mê hoặc. Gã tin Thường Nhạc không phải loại người ăn nói lung tung.

Bỗng chốc, Thần mỉm cười, vui vẻ nở nụ cười: - Nhảy múa theo gió không bằng theo bước chân kẻ mạnh. Được, nếu mày có thể tổ chức Điểm G ở phố Aden nội trong hai ngày mở rộng được gấp đôi thì Thầnnguyện đi theo mày.


Thường Nhạc ngạc nhiên. Hắn nhìn Thần với vẻ mặt cổ quái.

- Chẳng lẽ mày cảm thấy khó khăn…
Thần chưa nói hết câu thì Thường Nhạc đã cắt lời. Thường Nhạc cười hì hì nói: - Móa, dễ như vậy á. Ngày mai sẽ cho mày tin tức.

Thần bị lời của Thường Nhạc làm cho giật mình. Phố Aden tuy không lớn nhưng cần muốn mở rộng gấp đôi lại còn được rút ngắn xuống một ngày. Như vậy phải cần một lực lượng như thế nào đây?

Thật là rất chờ mong màn biểu diễn ma quái của hắn.

Sau khi Thần rời khỏi, Thường Nhạc cảm thấy tinh thần mình rất không tồi. Gặp được một người con gái đẹp, chiếm được một ít lợi lộc. Lại còn thu nhận được một tiểu đệ, một tiểu đệ lợi hại siêu cấp.

Mộ Dung Quỷ Linh nếu biết được người đàn ông mình thích trở thành tiểu đệ của kẻ thù. Cô ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Tư Đồ Lôi Minh ở nước Anh mua chuộc các tinh anh của thế giới. Bước chân Thường đại công tử của chúng ta cũng không chậm. Khi tinh anh bọn họ chạm trán nhau. Cuối cùng ai mới có thể là kẻ chiến thắng sau cùng. Thật là rất chờ mong.

- Dân chúng của chúng ta ơi, hôm nay thật cao hứng… Thường Nhạc ngân nga một giai điệu đi về phía Huyết Hổ.

- Lão đại, tôi muốn đi lục soát toàn bộ các em ngực to trên phố trước. Hờ hờ, hy vọng lão đại ân chuẩn. Huyết Hổ day day nắm đấm mình, đợi chờ nhìn Thường Nhạc.

Có được chiến tướng đắc lực hiếu chiến như vậy. Tin tưởng rằng bất kỳ một lão đại nào cũng đều sẽ rất vui. Thường Nhạc dịu dàng xoa xoa đầu Huyết Hổ, thản nhiên cười nói: - Được, không chỉ lục soát toàn bộ ngực lớn trên phố mà cứ hễ là phố gần phố Aden là đều lục soát hết cho tôi. Tôi muốn nghe thấy tin tức phố Aden mở rộng gấp bốn lần vào sáng sớm ngày mai.

- Hắc hắc – hắc hắc!

Nghe thấy lời Thường Nhạc. Huyết Hổ kích động chút nữa thì xông lên hôn hắn một cái. Mình gần đây toàn là nghe theo mệnh lệnh của lão đại. Ức chế, ức chế. Bây giờ rút cục có thể bùng phát rồi.

Cái loại máu của người sống, cái kiểu rên rỉ đau khổ là thứ mình chờ mong. Máu trong người mình hoàn toàn trở lên hưng phấn.

Huyết Hổ mang theo tinh thần hưng phấn rời đi. Thường Nhạc lại một mình tản bộ trong khuôn viên trường. Bỗng nhiên hắn không nhịn được bật cười.


“Gia nhập Điểm G, có thể làm cho con gái trở nên xinh đẹp hơn. Gia nhập điểm G có thể làm cho con trai trở nên đẹp trai hơn. Gia nhập điểm G có thể làm cho bạn trở nên nhiều tiền hơn. Gia nhập điểm G có thể làm cho bạn đi ngang…”

Một dãy quảng cáo bắt mắt tung bay trên đường ở sân trường. Mà poster lớn của Thường đẹp trai cũng được dán lên tường. Người sáng lập Điểm G - Thường Nhạc.

Nụ cười nhếch nhếch đó tràn đầy ma lực vô hạn. Bên cạnh đã xếp ra một hàng rất dài, Thường Nhạc bất giác đi đến.
- Này, muốn gia nhập Điểm G phải xếp…

Tên ghi danh kia vừa nói được một nửa thì cắm ở đó. Thần sắc gã bắt đầu biến đổi trở nên kích động. - Lão đại…

Mắt Thường Nhạc thấy tình hình không đúng tức tốc đi đến. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì bị tên nhóc này hôn trúng. Sùng bái mình thì cũng không nhất thiết phải làm như vậy mà, huống hồ cùng là đàn ông. Điểm G mở rộng rồi, mà hội Chữ Thập Đỏ cũng mở rộng giống thế. Đặc biệt là nha đầu Kelly, mượn sức ảnh hưởng của Kerry cũng bắt đầu tuyên truyền. Gia nhập Điểm G thì cần phải gia nhập hội Chữ Thập Đỏ.

Lí do rất đơn giản, Thường đại thiếu gia của chúng ta cũng gia nhập hội Chữ Thập Đỏ.
Thật không đơn giản để thoát ra từ trong nhóm tín đồ sùng bái mình. Thường Nhạc phát hiện ra toàn thân mình đã ướt sũng mồ hôi. Càng làm cho hắn dở khóc dở cười là sự phân bố hỗn độn của dấu son môi con gái.

Giả dụ những người này đều là kẻ thù của mình thì Thường Nhạc có thể làm được. Thân xuyên qua bụi hoa, cánh lá không dính thân. Hết lần này lại lần khác bọn người kia đều là hạt giống tương lai của Điểm G. Đều là thủ hạ sùng bái mình. Mình cũng không thể dùng vũ lực được.

- Hài, đây chính là sức hấp dẫn của nhân cách. Ai bảo mình đẹp trai thế chứ. Ai bảo mình phóng khoáng anh tuấn như vậy chứ! Thường Nhạc không kìm được tự lảm nhảm một mình.

- Khì khì!
Một tiếng cười trong trẻo ở bên cạnh truyền tới.

Thường Nhạc định thần nhìn sang. Chỉ nhìn thấy một thiếu nữ tinh nghịch đáng yêu đang yên lặng ngồi ở đó. Cởi dây giầy từ bàn chân nhỏ thả trong nước đùa nghịch.

Dáng người thuộc hạng nhỏ nhắn tinh tế hiếm thấy, nước da thuộc loại tuyết trắng nắng xuân, tóc mầu tím, tuổi nhiều nhất mười ba mười bốn tuổi. Nhìn thấy cô bé đó Thường Nhạc bất giác nghĩ đến đứa con gái ở nhà mình - Đồng Uyên.

Khuôn mặt hai người đơn thuần phải có đến chín phần giống nhau. Đây rõ là chuyện không thể. Giả dụ vẻ mặt cô bé hơi đổi đi một chút, tuổi nhỏ đi một chút. Thì không chừng mình sẽ lại đó niềm nở ôm một cái.

- Nhóc, tôi muốn đi đánh người. Anh dám đi cùng tôi không?
Cô bé con bò từ mặt đất lên, phủi phủi đất trên tay, nghiêm túc mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận