Thiếu Gia Phong Lưu

Đứa con duy nhất lại bị người ta làm cho tàn phế, đây không nghi ngờ gì chính là một cái tát mạnh mẽ lên khuôn mặt cha cố, cha cố có một loại kích động muốn giết người.

Nhưng học viện Weisi cũng không phải nơi cha cố muốn giết người là có thể ra tay, bất kể là học viện Weisi có hậu thuẫn bí mật nào, thì học viện Weisi tập trung rất nhiều con cái của giới xã hội đen khiến người ta phải kiêng dè trên toàn thế giới.

Điều này khiến cho cha cố không dám dễ dàng ra tay.

Tin tức Tư Đồ Lôi Minh mang đến khiến cha cố có chút thất vọng, đồng bọn hợp tác lâu dài, khi đối thủ chạy tới địa bàn của Tư Đồ Lôi Minh, gã lại chỉ có thể trơ mắt buông tha.

Chẳng lẽ đây chính là điều mà người Trung Quốc đã nói, phải quang minh chính đại đánh bại đối thủ?

Kỵ sĩ Anh quốc mà gã sử dụng, vẫn chưa có tin tức, cha cố hiểu rõ thực lực của Kỵ sĩ, cho dù không giết được Thường Nhạc, vẫn đủ để tự bảo vệ mình.

Nhưng bây giờ…Trong lòng cha cố cảm thấy vô cùng bất an, dường như có một tảng đá đang đè lên ngực, hô hấp có chút khó khăn, loại cảm giác này khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Ông ta từ phòng ngủ đi ra phòng khách, rồi từ phòng khách đi vào trong vườn, đây đã là nhóm Kỵ sĩ Thần Thánh thứ ba được phái đi rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có.

Cha cố đương nhiên không tin Kỵ sĩ Thần Thánh đã xảy ra chuyện, dựa vào thân thủ của lão già biến thái kia, người khác muốn lấy mạng gã, đó quả thật là còn khó hơn lên trời.

Ở mỗi thành phố phồn hoa náo nhiệt, đều có một cha cố và Kỵ sĩ Thần Thánh, cha cố tuyên truyền những điều tốt lành. Còn Kỵ sĩ Thần Thánh sau khi tiêu diệt gia tộc hút máu, nhiệm vụ của họ là bảo vệ cha cố.

Sada yên lặng đứng cạnh cha cố, ông ta đã đi theo cha cố hơn bốn mươi năm rồi, chưa từng thấy cha cố nôn nóng bất an như hôm nay.

- Lão gia…

Sada vừa mới mở miệng, cha cố đã nhẹ lắc đầu nói:

- Không cần phải nói nữa, lần này phải đích thân đi, phải mời được Kỵ sĩ Thần Thánh về, nhớ kỹ, ngoại trừ Kỵ sĩ Thần Thánh, những Kỵ sĩ được nuôi dưỡng khác toàn bộ đều phải xuất quân. Lần này cho dù có vi phạm đạo đức trong quy chế trường học, ta cũng muốn giết chết Thường Nhạc.

- Ha ha. Có quyết tâm, mình thích!

Thanh âm lười biếng chào mời kia truyền đến từ phía bờ tường của học viện.

Thân hình cha cố chấn động mạnh một cái. Ánh mắt nhanh như chớp nhìn sang đối phương.

Một Thường Nhạc anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ quỷ dị xuất hiện trong bóng đêm, thân hình hắn khẽ động một cái, đã đứng cách cha cố chưa đầy mười mét.

- Cha cố tiên sinh, thật vinh hạnh được gặp người!

Tay phải của Thường Nhạc hướng ra trước ngực, tạo ra tư thế của một quý tộc tao nhã.

Đồng tử của cha cố co rút lại, từ trên người trẻ tuổi xa lạ này, ông ta lại phát hiện một loại dao động hắc ám, nhưng lại không cảm thấy đối phương có bất cứ khí tức cường hãn nào.

Sắc mặt ông ta hơi biến đổi, nói:

- Cậu chính là Thường Nhạc!

- Cha cố, ông rất thông minh.

Thường Nhạc tà ác cười, lại uyển chuyển nói:

- Đáng tiếc, người thông minh thường không trường thọ, cha cố nói có đúng không?

Vừa dứt lời, hơn mười bóng dáng màu đen xuất hiện từ bốn phía, cha cố mỉm cười, nụ cười trên mặt rất đẹp, cũng rất đắc ý, ánh mắt tiếc nuối nhìn Thường Nhạc nói:

- Cậu đúng là một người trẻ tuổi ưu tú, rất giỏi, nhưng cậu lại là người không nên đến.

Thường Nhạc kinh ngạc nhìn những thân ảnh bốn phía kia, thân thủ mỗi người đều rất tốt, ít nhất so với gã Kỵ sĩ bị mình giết chết ở London kia, cũng không kém hơn là bao.

Hắn vỗ ngực, kinh sợ nói:

- Cha cố, tôi rất sợ đó!

Cha cố nhíu mày, biểu hiện của Thường Nhạc rất khác thường, hoàn toàn một chút cũng không giống với biểu hiện trên tư liệu.

- Chẳng lẽ….

Cha cố theo bản năng ra lênh:

- Mau tránh ra!

- Muộn rồi!

Trong lúc cha cố đang nói chuyện, bốn phía bỗng xuất hiện hơn mười bóng đen giống như âm hồn, những bóng đen này động tác rất nhanh, rất lưu loát, trong chớp mắt mỗi người đã tiến sát tới đối thủ của mình.

Nếu Công Tôn Liệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, chắc chắn sẽ liều mạng với Thường đại công tử, đường đường là mầm non tinh anh được gia tộc Công Tôn cẩn thận bồi dưỡng, không ngờ lại biến thành sát thủ.

Bình thường cao thủ đều khinh thường việc dùng sát thủ để đánh bại đối thủ, nhưng Thường đại công tử lại giỏi nhất là dùng chiêu này. Cái này gọi là dùng tổn thất ít nhất để lấy được chiến tích huy hoàng nhất.

Hai tay Thường Nhạc biến ảo ra một độ cong quỷ dị trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác nói:

- Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, trước tiên hãy hưởng thụ một chút lời mời gọi của tử thần đi!

Vừa dứt lời, một tia sáng lóe lên như lốc xoáy phóng thẳng vào trong đám người.

- Tia Chớp!

Sắc mặt cha cố đại biến, ông ta căn bản đã chuẩn bị tiến lên ngăn cản một chiêu sét đánh này của Thường Nhạc, nhưng thân th vừa mới chuyển động, lại giống như bị đóng cọc vào chân, hoàn toàn đứng cố định tại đó.

Ngước nhìn người trẻ tuổi tà mị trước mắt, cha cố lơ đãng nhíu mày lại, trên người đối phương toát ra hơi thở rất âm trầm, khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái.

- Cậu là ai?

Cha cố đột nhiên cảm thấy mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.

- Nghe nói cha cố là người chuyên phụng dưỡng Thần có đúng không?

Người trẻ tuổi lạnh lùng giương mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói.

Cha cố theo bản năng gật đầu.

- Tôi chính là Thần!

Thần lộ ra một nụ cười rất khó coi với cha cố, nói:

- Hiện tại tôi tuyên bố, trên đời này không cần tới cha cố nữa, các ngươi hẳn là nên chầu trời đi.

- Giảng giải nhiều điều vô nghĩa như vậy để làm gi? Trực tiếp giết lão.

Thân hình Quang Minh chậm rãi hiện ra trong bóng đêm, xung quanh thân hình anh ta tụ lại những dòng khí vô cùng quỷ dị.

Máu anh ta bắt đầu sôi trào, toàn thân tràn đầy sát ý, cha cố, đây vĩnh viễn là kẻ thù khó quên của gia tộc quỷ hút máu, chuyện Quang Minh muốn làm nhất lúc này chính là xé xác lão cẩu tặc này.

Sắc mặt cha cố hoàn toàn biến đổi, ông ta lùi về phía sau chừng nửa bước, sắc mặt kinh hãi nói:

- Quỷ hút máu điên khùng! Thành viên của hoàng tộc quỷ hút máu, các người vẫn chưa chết!

- Đầu tiên hãy nói rõ, chúng ta là yêu nghiệt, đây gọi là người tốt không sống lâu, tai họa di truyền ngàn năm…

Quang Minh vốn dĩ muốn phóng khoáng một phen, nhưng còn nói xong, anh ta đã không thể khống chế nổi thân thể của mình rồi.

Tay tạo thành một độ cong quỷ dị, điên cuồng nhào về phía cha cố.

Cha cố chập hai tay lại, một luồng ánh sáng trắng phát ra từ trong lòng bàn tay tấn công thẳng ra ngoài.

- Ầm!

Tia sáng trắng kia vừa mới tiếp xúc với thân hình Quang Minh đã đánh bật Quang Minh trở lại, thân hình Quang Minh chấn động, không hề nghĩ ngợi lại nhanh chóng tiến lên, lần tấn công này càng cuồng dã hơn, càng hống hách hơn.

Cha cố vẫn nắm tay như cũ, trong miệng thì thầm:

- Thần Quang Minh vĩ đại, xin hãy ban cho con thánh lực để tiêu diệt đám quỷ hút máu tàn ác này!

Một tia sáng trắng mạnh mẽ hơn phóng thẳng về phía Quang Minh.

Quang Minh căn bản không hề tin vào thần quỷ, thực lực đại diện cho tất cả, tia sáng kia vừa phóng tới trước mặt Quang Minh, đã bị Quang Minh cứng rắn tách ra.

Trong lúc này, thấy sức mạnh bị bật ngược trở lại, Quang Minh cũng không hề chùn bước. Thần ở bên cạnh lại tiếc nuối lắc đầu nói:

- Đúng là một tên không có đầu óc, thật là mất mặt!

Trong lúc nói chuyện, Thần cũng bắt đầu ra tay, thân hình phía trước gã vừa mới chuyển động, phía sau đã phát ra một đòn công kích.

Cha cố đã sớm dự liệu được Thần sẽ tấn công. Thân thể ông ta vừa mới chuyển động, sau lưng tung ra một tia sáng khác.

- Ầm!

Thân hình của Thần trôi nổi bị cha cố trực tiếp ngăn cản lại, một luồng sức mạnh khổng lồ điên cuồng tấn công về phía Thần.

Sắc mặt Thần đại biến, “Phốc” một ngụm máu tươi trào ra từ miệng Thần, sắc mặt cha cố cũng tái nhợt.

Cha cố âm thầm kinh hãi, một tên trẻ tuổi như vậy lại tự làm mình bị thương, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi, Thần cũng không cho cha cố dư thời gian nghỉ ngơi, thân hình lại tiếp tục tấn công.

Trong thân hình cha cố đột nhiên bộc phát một luồng sức mạnh mãnh liệt, động tác của Thần ngưng lại một chút, cũng trong nháy mắt, thân hình của cha cố cấp tốc lui về phía sau.

- Chết tiệt!

Thần và Quang Minh hoàn toàn choáng váng, đường đường là cha cố không ngờ lại lợi dụng cách này để chạy trốn, quả là kinh người!

- Xoạt!

Thân thể cha cố vừa mới chuyển động, một luồng sáng trắng đã phóng thẳng tới trước mặt cha cố, trực tiếp đánh bật ông ta trở lại.

Thân hình cha cố không ngừng run rẩy, vừa rồi sức mạnh của tia chớp kia cũng rất cổ quái, cũng rất cường đại, không ngờ lại khiến thân thể ông ta trở nên run rẩy như thế này.

Bóng dáng mơ hồ của Thường Nhạc dần dần hiện rõ, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười tà ác:

- Cha cố vĩ đại, chẳng lẽ ông lại muốn vứt bỏ tất cả những thủ hạ trung thành này, một mình chạy trốn? Chuyện này thật đáng xấu hổ nha!

Thần và Quang Minh cùng tiến lên phía trước một bước, cùng với Thường Nhạc đồng thời tạo thành một vòng vây hình tam giác.

Ba dòng khí mãnh liệt phong tỏa xung quanh cha cố, cha cố rốt cuộc đã cảm nhận được áp lực hùng mạnh.

Sada muốn xông tới để cứu cha cố, nhưng đồng chí Huyết Hổ vĩ đại căn bản không để cho gã có bất cứ cơ hội nào.

Mồ hôi chảy xuống từ gáy của cha cố.

Thường Nhạc bỗng nhiên cười vui vẻ, cợt nhả nói:

- Cha cố, nếu tôi là ông chả bằng tự sát đi còn hơn!

- Lão đại, sao lại phải tự sát? Con kiến còn sống qua ngày, huống hồ là cha cố vĩ đại của chúng ta!

Quang Minh cười hì hì phối hợp với hắn.

- Rơi vào tay anh, ông ta muốn tự sát là không có khả năng, tôi sẽ khiến ông ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, em nói xem hắn có nên tự sát không.

Thường Nhạc kiên nhẫn giảng giải.

Trong lúc đang nói chuyện, cha cố bắt đầu ra tay, tốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ lao thẳng về phía Thần.

Hóa ra sau vài lần giao chiến, cha cố theo bản năng nhận thấy thực lực của Thần là kém nhất trong ba người, cũng là nơi dễ dàng đột phá nhất.

- Sao lại thế này?

Chính trong lúc nắm đấm của cha cố dễ dàng xuyên qua thân hình của Thần, thân thể gã chấn động một cái, điều này quá dễ dàng rồi, mà Thần không ngờ lại không có bất cứ phản ứng gì.

- Hỏng rồi!

Thân thể cha cố run lên, ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, cái mình vừa đánh trúng chỉ là thân ảnh hư ảo mà Thần tạo ra, nắm đấm của ông ta theo bản năng đánh trở lại.

- Muộn rồi!

Thanh âm quỷ dị của Thần vang lên phía sau cha cố.

- Ầm!

Thân thể cha cố bị sức mạnh của Thần đánh bay lên, trong lúc bay vọt lên, thân hình Quang Minh cũng bắt đầu chuyển động, căn bản không chờ cha cố rơi xuống đất, vừa bay lên là một cước được tung ra.

Thường Nhạc đương nhiên cũng không kém cạnh, cha cố vẫn đang còn chịu một cước đau đớn của Quang Minh, Thường Nhạc lại đá vào người ông ta một cái khác.

- Hỏng rồi, bóng vào rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui