Thiếu Gia Phong Lưu

Đột nhiên, Tiểu BenTiểu Ben hốt hoảng sủa

- Tiểu Ben, mày lại phát xuân hả? Thường Nhạc đi tới sờ vào Tiểu Ben, Tiểu Ben ra sức vẫy cái đầu, cuộn người về phía sau.

- Chẳng lẽ có khách quý tới?

Thường Nhạc bế Tiểu Ben ra ngòai cửa

Vừa đúng lúc chiếc xe hơi màu đen đỗ lại.
- Elice!

Thường Nhạc nhìn lên trước mắt là một khuôn mặt thân quen, cô ta chằng phải cô ta chính là cô công chúa mà mình đã cứu sao? Nhưng lúc đó mình đang vội về Khải Đinh nên chưa hỏi được nhiều về cô ấy.

- Tôi rất cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi. Elice đến trước Thường Nhạc mỉm cười

- Chỉ đơn giản vậy sao?

Một cô gái trẻ đẹp như vậy ở trước mặt mình, mà mình lại bỏ qua thì thật là phí của trời.

- Haha, đương nhiên là anh đã cứu tôi, đó là lí do mà tôi phải cảm ơn anh.

Elise nhẹ vẫy tay ra hiệu, từ trong xe hai gã mặc đồ đen bước ra. Mỗi tên ôm theo một chiếc vali màu đen.

Đi tới trước mặt Thường Nhạc và mở vali.

- Như thế này, lễ vật có quá không? Thường Nhạc cười, khi hai gã mặc đồ đen chưa kịp phản ứng gì, thì tiền đã bị Thường đại công tử nhận lấy rồi, nhưng con Tiểu Ben đang đùa nghịch trong phòng liền chạy ra, trên lưng cõng hai cái vali chạy vào trong.
Một chủ một tớ, động tác nhanh như cắt, không hề có chút gì chậm chạp.

- Được rồi, vậy tôi đi đây. Elise liền quay người bước vào trong xe.

- Ai da, nếu mà cô cứ đi như vậy thì có phần xem Thường Nhạc tôi là kẻ tham lam à. Thường Nhạc vô thức bước tới chỗ Elice.

Elice nhíu trán nõn nà lại, nói: - Anh cứu người ta, người ta đã trả ơn, vậy có gì không đúng sao?

- Không, rất đúng. Cô tặng tôi nhiều tiền như vậy, cũng phải để tôi cảm tạ cô chứ!
Thường nhạc mặc kệ Elice có đồng ý hay không, một thứ rung động lòng người vậy mà cứ bỏ đi như vậy, thì thật là phí của trời, hắn tin rằng nhiều nhất là ba đến bốn năm, tin rằng nhất định cùng sống dưới một mái nhà.

Thân hình nhỏ nhắn, yêu kiều của Elice không thể chống nổi sự nhiệt tình của Thường Nhạc, đã bị Thường Nhạc kéo vào trong đại sảnh.

Kim Hye đang ở trong phòng nghe thấy có tiếng con gái trong đại sảnh, cô tò mò ngó đầu vào thì bắt gặp khuôn mặt thanh thoát, đáng yêu của Elice, giống như 1 cô búp bê dễ thương nhất, cô liền bước tới.

Miệng kêu la: - Mau tới đây, để chị xem tiểu thư xinh đẹp một chút nào.
Vừa nói cô ta vừa sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Elice.

Bỗng nhiên lúc đó, Tiểu Ben như tia chớp, nhảy bổ tới chỗ Elice, Thường Nhạc kinh hãi, hắn nhanh chóng lao ra đã tóm được Tiểu Ben.

Nhìn ánh mắt bứt rứt, nóng lòng của Tiểu Ben, Thường Nhạc tức giận nói : - Tiểu Ben à, mày đang phát xuẩn hả? Nhưng mày để ý nhầm rồi, kia là vật hưởng thụ của bản thiếu gia, mày mà còn sủa bậy nữa là tao thiến.

Vừa dứt lời, con Tiểu Ben liền im hẳn.

Khuôn mặt đáng thương của nó nhìn Thường Nhạc như muốn nói: - Tôi không dám.
Thường Nhạc cười nhạt.

Hai cô gái Elice và Kim Hye quen nhau rất nhanh, bởi Kim Hye rất đẹp mà Elice cũng rất đáng yêu, hai cô mới đứng nó chuyện một lúc mà đã tưởng chừng như hai chị em.

Bỗng nhiên lúc đó, mặt Thường Nhạc biến sắc, hắn nói : - Các em ở đây chơi, tôi ra ngoài một lát.

Kim Hye còn chưa kịp phản ứng thì Thường Nhạc đã mất hút trong đại sảnh, Kim Hye mấp máy môi nói: - Elice, tôi đã bị nhốt trong này, cô đã có cách nào thoát ra chưa? Elice ngẩn ra, xì một tiếng, mỉm cười thản nhiên nói: - Chạy ư? Tại sao phải chạy? Anh Thường Nhạc đúng ra là người tốt.
- Người tốt? Kim Hye trợn mắt, thở hổn hển nói: - Nếu hắn là người tốt, thì cả thế giới này không có người xấu.

Elice nhìn Kim Huệ thận trọng, nghiêm túc nói: - Haha, Kim Hye, tôi thấy cô là cô gái xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy cô thì đều rung động, tôi thấy cô vẫn còn là một cô gái trong trắng, điều này chứng tỏ hắn không hề ức hiếp cô.

- Ách

Kim Hye kinh ngạc, giật mình, lời nói này được nói ra từ miệng một cô gái, có phần kinh khủng quá!
Lúc này, Thường Nhạc khó chịu, nhíu mày lại.

Nô lại lâm vào cảnh nguy hiểm.

Nếu như vừa mới đến thành Khải Đinh, Nô gặp nguy hiểm thì còn có thể lí giải được.

Nhưng hiện cả thành Khải Đinh có một phần sáu thuộc Điểm G, Điểm G đang trong thời điểm bộc lộ tài năng, ai còn dám quấy nhiễu đàn bà của mình đây?

- Tia Chớp!

Thường Nhạc bắt gặp một gương mặt quen thuộc, hắn lập tức hiểu ngay.

Hiện giờ, Nô đang bị bốn tên bao vây, trong đó có 1 người đúng là Tia Chớp, còn vòng vây bên ngoài là một thanh niên tướng mạo đẹp trai phong độ, đối phương toát ra một khí chất thanh cao. Thường Nhạc đang nhử đối phương và anh Kim Won của Kim Hye.

- Oa, tôi tưởng ai đang giở trò với phụ nữ của tôi, hóa ra là anh vợ!

Thường Nhạc đầu tiên cười híp mắt chào hỏi.

Anh chàng đẹp trai và phong độ kia sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, vẻ đẹp trai cộng với sự kì dị của anh ta, bất luận là đi tới đâu cũng đều ấn tượng, lộng lẫy nhất: - Anh vợ? Tôi là anh vợ cậu sao?

Tia Chớp nghe tiếng của Thường Nhạc, lập tức kêu lên:
- Thiếu gia, hắn ta chính là Thường Nhạc kẻ đã bắt tiểu thư đi.

Thường Nhạc nhíu mày, bực dọc nói: - Đừng có gắp lửa bỏ tay người như vậy, Thường Nhạc tôi nhìn hiền lành, làm sao mà có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, tôi và Kim Hye ý hợp tâm đầu, gặp tiếng sét ái tình, mày mà còn dám nói sằng nói bậy, cẩn thận tao lột sạch quần áo, đem mày ra bêu phố.

Khi Nô nhìn thấy Thường Nhạc, cô ta chú ý đến, nhưng thân hình mảnh mai lại không thể động đậy.

Bốn gã bao quanh cô, mỗi người đều là những gã lành nghề, nếu mình cử động, hậu quả khó mà lường trước được.
- Thì ra là Thường Nhạc.

Kim Won nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc, nói: - Thả em tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

- Anh vợ, chúng ta là người một nhà không nói lời nói hai nhà, anh thả người phụ nữ của tôi ra đã, sau đó chúng ta cùng đi gặp Kim Hye, nói rõ sự tình, như vậy mọi người đều giữ được thể diện, như vậy được không? Thường Nhạc cảm thấy lần này mình giống một người quân tử.

- Không thể thả con quái vật này ra được.

Kim Won cự tuyệt không chút do dự.
- Móa, đừng không biết xấu hổ, nếu không vì nể mày là anh trai của Kim Hye, ông đây đã cho mày biết thế nào là lễ độ, các anh em, chuẩn bị!

Mặt Thường Nhạc biến sắc, hắn vung tay lên, bốn phía lập tức xuất hiện mười mấy tên, trong tay mỗi tên đều cầm vũ khí hạng nặng.

Kim Won không kìm nổi hít một hơi dài, với những thứ vũ khí kia, anh ta ngược lại cũng không sợ, nhưng những người này đều là các cao thủ, thật không tưởng tượng nổi.

- Giơ hai tay lên và ngồi xuống.

Huyết Hổ bắt đầu gào thét.

Bọn Tia Chớp nhìn về phía Kim Won.
Kim Won lẳng lặng đứng ở đó, thần sắc không nhìn ra bất cứ kinh hoảng nào.

- Ba, ba

Thường Nhạc mỉm cười khua tay lên về phía Kim Won, nói: - Thật không ngờ, anh vợ lại có khí phách như vậy, tôi rất thích, đều rút cả đi!

Thường Nhạc vừa dứt lời, bọn người Thia Chớp thở phào nhẹ nhõm, khí thế vừa rồi thật quá mạnh, làm bọn họ gần như không thở nổi.

Kim Won nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc, một hồi lâu mới chậm rãi nói: - Chúng ta đi.

- Không tiễn!
Thường Nhạc thản nhiên mỉm cười.

Kim Won lần này quá vội vàng, hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của Thường Nhạc, dựa vào bốn tên nhãi ranh ấy mà muốn cứu người, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

- Thiếu gia, tôi….

Nô đi tới bên cạnh Thuờng Nhạc, vẻ mặt có vẻ băn khoăn phức tạp.

- Nếu cô không muốn nói, tôi cũng không ép cô. Ánh mắt của Thường Nhạc đầy vẻ tình cảm dịu dàng.

Nô cúi đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cắn môi nói: - Thiếu gia, tôi không phải là người ở đây, tôi thuộc tộc người hắc ám, mấy trăm năm trước, tộc người hắc ám của tôi đã bị trấn áp ở dưới tháp nước phía nam Trung Quốc.

Thường Nhạc híp nửa con mắt nói: - Nói tiếp đi.

- Tộc người hắc ám của tôi tập hợp sức lực để mở cửa tháp nước mới chạy trốn được, mục đích của tôi là tìm được bộ áo choàng hắc ám, có được nó là có đủ sức mạnh hắc ám, như vậy mới hỗ trợ được tộc người hắc ám ở dưới tháp nước. Cuối cùng mới cứu được bọn họ.

Nô nói một mạch tất cả sự việc.

- Lại là bộ áo choàng hắc ám!
Trong đầu Thường Nhạc hiện ra lời của Kỵ sĩ thần thánh.

Một thành phố Khải Đinh nhỏ bé không ngờ lại có Kỵ sĩ thần thánh đáng sợ như vậy. Đồng thời trong nhiều năm u tối như vậy mới thức tỉnh được, vậy thì bộ áo choàng hắc ám kia chắc phải có gì đó hấp dẫn.

- Thiếu gia, tôi không muốn nói dối cậu, tôi nương nhờ Sở Thiên Hùng cũng là vì bộ áo choàng hắc ám. Bởi vì bộ áo choàng hắc ám đó chia làm bốn phần, trong đó có: Bao tay hắc ám, mũ bảo vệ hắc ám, y phục hắc ám, áo choàng hắc ám. Bốn bộ phận này, một khi đã hợp lại thì có được một sức mạnh vô cùng thần kì.

Nô nói tới đây, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: - Sở Thiên Hùng bởi vì gặp cơ hội ngẫu nhiên lấy được mũ bảo vệ hắc ám nên mới leo lên được vị trí người đứng đầu phương Nam, nhưng mũ bảo vệ hắc ám ấy được Sở Thiên Hùng cất ở đâu thì tôi cũng không biết.

Thường Nhạc khẽ gật đầu nói: - Vậy thì thành phố Khải Đinh có phần nào của bộ áo choàng hắc ám?

Nô liếc nhìn Thường Nhạc nói: Bởi vì tôi là người của tộc hắc ám, nên rất nhạy cảm với bộ áo choàng hắc ám, tôi sẽ lấy lại từ trong tay Sở Thiên Hùng cho cậu. Tôi cảm nhận được trên người thiếu gia có sức mạnh của bộ áo chòang đen đó, mà chủ nhân của bộ áo choàng hắc ám đó cũng có sức mạnh như thiếu gia, cho nên tôi mới chọn đi theo thiếu gia. Lúc đến thành Khải Đinh, tôi đã cảm giác được ở đây có bao tay hắc ám, nhưng mà ở vị trí cụ thể nào thì tôi vẫn chưa dò ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui