Thường Nhạc thận trọng quan sát Nô, nhìn ngang nhìn dọc, con quỷ nhỏ này cũng không giống đang lừa gạt mình, hơn nữa cũng đi theo mình một thời gian rồi, tính mình nó hiểu rõ nhất, cô ta mà có gan lừa mình, thì đúng là đùa với tử thần.
Bộ áo choàng hắc ám nào đó tại sao mình lại chưa nghe nói qua.
Thôi mặc kệ, chỉ cần là đồ tốt, tất cả phải về tay mình, nghĩ tới đây, vẻ mặt Thường Nhạc đầy khí chất đến trước mặt Nô, nói: - Yên tâm đi, Thường Nhạc tôi trời sinh có tinh thần trọng nghĩa, chứ đừng nói tộc nhà Nô yêu của lòng tôi còn bị trấn áp ở phía dưới thác nước, cho dù không thân thích, tôi cũng sẽ cứu bọn họ.
Thoáng dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
Nô, chuyện về bộ áo choàng kia, cô chỉ cần có trách nhiệm đi tìm là được, ngoài ra, tôi sẽ cử các tiểu đệ dũng mãnh bảo vệ cô. Như vậy, an toàn của cô sẽ không có vấn đề gì!
Nô ngẩn người, danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực ra là giám sát, đột nhiên, cô ta thoáng cười, mắt ngân ngấn nước, nhìn Thường Nhạc nói: - Thiếu gia, cậu đừng giả bộ nữa, nếu cậu là người tốt, thì trên đời này không có người xấu.
Vẻ mặt Thường Nhạc kì dị nhìn Nô, lời con nhỏ này sao mà giống Kim Hye vậy?
Chẳng lẽ nhân cách của Thường đại thiếu gia mình lại kém như vậy sao?
Ai dà, con gái đều thích nói ngược, haha, chỉ cần hiểu ngược lại là được rồi.
Thường Nhạc hiểu điều này,lập tức cười mỉm: - Nô, đã lâu rồi ko ân ái cùng bản thiếu gia, bản thiếu gia rất nhớ đó nha.
Mặt mày Nô như tơ nói: - Thiếu gia, tôi cũng nhớ cậu, nhưng lại càng nhớ tiểu đệ của cậu hơn, chỉ có điều, Nô phải đi tìm cho thiếu gia bộ áo choàng hắc ám, nên không thể phục vụ được.
Vừa dứt lời, Nô cười hì hì chạy ra.
Thường Nhạc có chút tiếc nuối lắc đầu lia lịa, từ sau khi vào thành Khải Đinh, chất lượng cuộc sống giảm đi nhiều, con gái tuy nhiều, nhưng vẫn không thể nuôi dưỡng tình cảm. Chuyện như vậy Thường mỗ không thể làm được.
Hiện tại Kim Hye đúng là không được, Kim Ti thì đang vội vàng cùng Huyết Hổ khuếch trương thế lực phạm vi Điểm G, trừ lần đó ra, cũng chỉ có Lộ Đức và Noriko.
Vừa nghĩ tới Noriko. Thường Đại thiếu gia nghĩ ngay đến đèn cầy và doi da.
- Ai da, mình dù gì cũng là người có văn hóa, tất cả là đều do Noriko phá hỏng. Thường Nhạc tự nhiên xoay người hướng thẳng về phía sân trường Weisi.
Các tiểu đệ đi theo Thường Nhạc từ một nơi bí mật. Một trong số tên đó không nhịn được nói: - Mày nói lão đại chúng ta là người có văn hóa sao?
Tiểu đệ Giáp nói: - Mày đúng là đầu con lừa!
Tiểu đệ Ất tiếp lời: - Dùng mông cũng có thể nghĩ ra đáp án!
Tiểu đệ Bính oai phong nói: - Nếu lão đại là người có văn hóa, vậy thì con heo mẹ cũng có thể bò lên cây được.
Ba tiểu đệ khác cùng đưa ngón tay lên mặt nói: - Mẹ mày, nếu mày không bao chúng tao một chầu, ngày mai lão Đại sẽ tìm mày trị tội.
Mặc dù Thường Nhạc muốn tìm Noriko nói chuyện phiếm, nhưng hắn đi quanh mấy vòng trong sân trường mà cũng không thấy.
Đang lúc Thường đại công tử đang rất bực tức, thì một bóng dáng hoa lệ rơi vào tầm ngắm của hắn. Thường Nhạc cười cười, đó chính là đệ nhất mĩ nữ trong trường- tiểu thư Mộng, cũng là một trong số các vật sưu tầm sở hữu hợp pháp của hắn.
Nhưng nụ cười đó của Thường Nhạc không kéo dài lâu.
Bởi vì hắn nhìn thấy bên cạnh tiểu thư Mộng còn có một gã rất đẹp trai, và cũng rất ngầu. Điều đó không quan trọng. Đối với Thường Nhạc mà nói trên đời không có ai đẹp trai hơn chính hắn, cũng không có ai ngầu hơn hắn.
Điều duy nhất khiến Thường Nhạc không thích đó là tên nhóc kia lại tay trong tay tiểu thư Mộng, nói cười vui vẻ!
- Móa, ba ngày không đánh cửa nhà tan hoang.
Cả vườn trường Weisi này, không ai là không biết tiểu thư Mộng là người con gái của Thường đại thiếu gia, phàm là gặp nàng trong mơ, đến nhìn cũng không được.
Khuôn mặt tên này đen kịt, hẳn y là người da đen, nhưng lại thuộc loại da đen ẩn mình giữa những người da trắng
Thường Nhạc xoa nhẹ nắm đấm, vẻ mặt tươi tắn tiếp đón.
Tiểu thư Mộng cũng đã nhìn thấy Thường Nhạc, phản ứng đầu tiên của cô là chính như gặp xui xẻo.
Tên da đen kia cũng đã nhìn thấy Thường Nhạc, hai con mắt y long lanh nhìn Thường đại công tử.
- Thật hân hạnh gặp cậu, người anh em.
Thường Nhạc kính cẩn đưa tay ra, cúi thấp đầu xuống, nhưng khí chất lại rất lớn trước mặt Hắc tiểu tử.
Hắc tiểu tử do dự một lúc cũng đưa tay ra. Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, mặt Hắc tiểu tử lập tức chuyển sắc từ màu đen sang màu đỏ.
Thường Nhạc vừa “lễ phép bắt tay” Hắc tiểu tử, vừa nói với tiểu thư Mộng: - Lâu rồi không gặp, tiểu thư Mộng nhà ta càng ngày càng xinh đẹp!
- Ây da.
Hắc tiểu tử kia cuối cùng cũng không nhịn nổi thốt lên.
Tiểu thư Mộng thấy tình cảnh này hiển nhiên đã hiểu rõ, cô ta trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Anh… người này thật hết thuốc chữa rồi!
Thường Nhạc tự nhiên buông tay ra, Hắc tiểu tử vốn là tay nhát gan, sau khi được Thường đại thiếu gia hòa nhã bắt tay, gã đưa tay lên bịt miệng, sợ hãi nấp đằng sau Mộng.
- Người xấu? Thường Nhạc mỉm cười. - Tôi chỉ là bắt tay tiểu Hắc thôi, có gì sai sao? Tiểu thư Mộng, có phải em trách tôi không tới thăm em?
Cũng không đợi tiểu thư Mộng kịp phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của tiểu thư Mộng đã nằm trong tay hắn, rồi hắn hít hít một cái.
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu thư Mộng bỗng chốc đỏ ửng lên.
- Buông chị tôi ra!
Hắc tiểu tử nhảy dựng lên, kêu la.
- Em vợ!
Những ghen tuông ban đầu của Thường Nhạc đã tiêu tan, hắn chỉ vào tiểu thư Mộng hỏi Hắc tiểu tử: - Cô ấy là chị cậu sao?
Hắc tiểu tử quả quyết gật đầu lia lịa, y nắm tay giơ lên uy hiếp nói: - Dám đụng đến chị tôi, tôi sẽ không tha cho anh!
Trong giọng nói có chút gì đó lo lắng.
Thường Nhạc nhịn không nổi liền cười ha hả, hạ cánh tay mà Hắc tiểu tử giơ trước mặt mình.
Tiểu thư Mộng thấy cảnh này rất sợ hãi, vội vàng nói: - Chớ có làm hại em tôi!
Lại không ngờ rằng, Thường Nhạc nhẹ nhàng xoa đầu Hắc tiểu tử, dùng lời nói mềm mỏng kia nói: - Ây, tên nhóc này rất cường tráng, cũng rất tuấn tú. Ầy, không tệ, không tệ, chúng ta là người một nhà không nói lời nói hai nh. Nhóc, em muốn gì cứ việc nói.
Hắc tiểu tử ngẩn người, y nhìn chị, rồi lại nhìn Thường Nhạc, nói: - Anh thực sự là anh rể của tôi?
Thường Nhạc cười vui vẻ, Hắc tiểu tử này khá dễ thương, hắn nghiêm túc gật đầu: - Đúng vậy, anh là anh rể em, ngày mai anh sẽ đến nhà em kết thông gia.
Tiểu thư Mộng ở bên cạnh choáng váng, luống cuống nói: - Đừng, anh đừng…..
Chưa kịp nói hết lời đã bị Thường Nhạc chặn ngang bằng một cái ôm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng bị Thường Nhạc chặn cứng lại.
Hắc tiểu tử ngây người ra, không ngờ chị và anh rể đã nói về việc kết hôn như vậy, vậy thì cậu ta cũng không khách khí, đợi cho Thường Nhạc ngừng lại, cậu ta lập tức nói: - Anh rể, em bị mấy tên côn đồ ức hiếp, nghe nói bất kì học sinh nào trong trường học Weisi cũng rất mạnh. Anh có thể giúp em dạy cho chúng một bài học không?
- Để anh cho bọn côn đồ một bài học sao? Thường Nhạc thiếu chút nữa bật cười. Đây không phải là không biết trọng dụng nhân tài sao!
Hắc tiểu tử tưởng rằng Thường Nhạc sợ hãi, cậu ta buồn bực nói; - Em vốn là để chị tìm người đấy, nhưng chị không chịu, bây giờ anh rể cũng không dám đi, hừ, em về nói với ba mẹ để họ không đồng ý hôn sự của các người!
Không ngờ tên Hắc tiểu tử này vẫn còn giá trị, mắt Thường Nhạc sáng rực lên, vỗ vỗ mạnh vào vai Hắc tiểu Tử nói: - Được rồi, anh rể sẽ giúp em ngẩng cao đầu, dạy cho bọn côn đồ một bài học.
Vừa nói, hắn vừa ôm lấy tiểu thư Mộng, đi ra ngoài vườn trường.
Hắc tiểu tử vội vàng chạy theo sau Thường đại thiếu gia.
Hằng đêm nằm mơ thấy nét mặt của 2 người một lớn một nhỏ, bên cạnh cái miệng nhỏ xinh xuất hiện hai lúm đồng tiền mỹ diệu. Bây giờ xem ra, thì đồ khốn nạn này không xấu xa lắm.
Hắc Tiểu tử bất chợt dừng chân: - Anh rể, dù rằng anh rất lợi hại, nhưng đám côn đồ đó rất đông, anh nên tìm thêm nhiều người nữa, nếu không thì chúng ta thiệt thòi đấy.
Thường Nhạc cười nhạt: - Yên tâm đi, anh rể đây võ nghệ đầy mình, chị em còn phải đầu hàng cơ mà.
Tiểu thư Mộng bĩu môi, nghĩ thầm: - Võ nghệ ư? Chỉ sợ là võ nhảm thôi! Đồ dâm tặc chết tiệt.
Lúc Thường Nhạc đi cùng em vợ tới địa bàn của bọn côn đồ, hắn xem như đã hòan toàn phục rồi, chỗ này đúng là hang ổ của bạn học Thường - phố Aden!
Ở trong này, chỉ cần nói tên Thường mỗ, thì chẳng sợ gì và những ai đã bắt tay với Thường mỗ rồi thì đều có thể đường hoàng đứng đây. Huống hồ ngươi còn đường đường là cậu em vợ của Thường mỗ.
Bên cạnh biết được những điều như vậy được, lúc nhìn thấy lão Đại đến Điểm G, nhanh chóng bắt đầu báo cáo.
Bọn chúng đoán là lão đại cải trang vi hành.
Liền nhân cơ hội a dua, nịnh nọt!
Lúc ba người đi tới một quán rượu, Hắc tiểu tử thò đầu ra nhìn vào bên trong.
Tiếp đó vội vàng nói: - Lúc đầu chỉ có bốn tên côn đồ ở bên trong, sao bây giờ hình như có nhiều hơn, hay chúng ta về thôi!
Thường Nhạc cười một tiếng, nói: - Em vợ cũng thật nhát gan!
Hắc tiểu tử bị Thường Nhạc coi thuờng như vậy, tính trẻ con nổi lên lập tức y đứng dậy, xông thẳng vào bên trong kêu ầm lên: - Ông đây đưa anh rể tới rồi, bọn mày đừng có hòng chạy.
- Xoạt!
Thoáng cái, tất cả người trong quán rượu đều đứng cả dậy, đếm sơ sơ chí ít cũng phải hơn bốn mươi người. Hai chân Hắc tiểu tử mềm nhũn, đứng chết trân tại chỗ trên đất.
Thường Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy tiểu thư Mộng đi tới.
Trên người hắn tỏa ra một khí chất phóng khoáng, mà lại cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Mộng, 2 sự kết hợp thật hoàn mỹ.
Thoạt đầu, hơn bốn mươi tên côn đồ còn định hành hung, lúc nhìn thấy Thường đại công tử, gã thanh niên cầm đầu trong đó hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không quỳ được xuống.
Có một tiểu đệ thấy lão đại nghiêng về phía trước, còn tưởng rằng đó là mệnh lệnh, gã liền hăng hái sôi nổi, cầm lấy cây gậy, tức thì Thường Nhạc lao tới.
Động tác này của gã xém chút nữa làm cho gã thanh niên kia hồn bay phách lạc.Má ơi, nếu chọc vào tổ ong vò vẽ chắc là ăn đủ rồi.
Gã thanh niên trai tráng không hề nghĩ ngợi, liền xông lên, đạp vào mông thằng tiểu đệ.
Thằng tiểu đệ không hề đề phòng, “Bịch”, nó ngã sấp xuống mặt đất.