Thiếu Gia Phong Lưu

Nghe thanh âm kia chính là đồng chí Quang Minh của chúng ta, Thường Nhạc nghe được âm thanh này hơi sững sờ, từ sau lần trước chiến đấu, Quang Minh đã trở thành chiến tướng bất tử rồi.

Còn ai có gan như vậy, thậm chí đến Quang Minh cũng dám bắt nạt.

Chỉ thấy Quang Minh vọt đi vào, vết thương trên người chồng chất.

- Mẹ kiếp!

Nhìn thấy chiến tướng mình yêu mến bị người ta khi dễ như vậy, nội tâm Thường Nhạc bốc hoả mạnh mẽ, vẻ mặt bừng lửa giận nói: - Ai? Rốt cuộc là ai có gan lớn như vậy? Để anh đi lột da nó.

- Lão đại, là Thần, Tiêuu Tiêu, Xử Nữ những người đó liên thủ lại. Vẻ mặt Quang Minh uỷ khuất.

- Mẹ!

Thường Nhạc ngây ngẩn người, đảo đi đảo lại cuối cùng là các tiểu đệ đấu đá, hắn cảm thấy buồn bực nói: - Quang Minh, nhân duyên của em cũng không tệ à, sao lại bị bọn họ liên kết lại đánh? Theo đạo lý, ít nhất Thần phải đứng về phía em chứ?

Quang Minh nghe nói vậy lại kích động nói: - Lão đại, chính là do Thần phát động đấy, Thần và Tiêu Tiêu đánh ác nhất, bọn họ nói lão đại muốn dẫn tiểu đệ, nhất định phải mang người lợi hại nhất, vì em biến thái nhất cho nên Thần nói phải xử em trước.

- Sặc.

Thường Nhạc thần sắc cổ quái, quả thật, nếu mình là Thần mình cũng sẽ làm như vậy. Dù sao sao khi lật đổ Quang Minh thì những người khác đều dễ nói rồi.

- Đi, lão đại giúp em!

Thường Nhạc vỗ vỗ bả vai Quang Minh ôn hoà nói.

Quang Minh một phen kích động, lão đại dù sao cũng là lão đại, dù sao cũng công bằng nhất.

Quang Minh ở trước dẫn đường, chỉ trong nháy mắt đã đi tới chỗ mục tiêu, còn chưa tiến vào đã nghe từ bên trong truyền tới tiếng rống giận giữ cùng một luồng khí mạnh mẽ vọt ra ngoài.

Thường Nhạc sửng sốt chẳng lẽ có đối thủ tới sao? Suy xét cẩn thận, Điểm G bây giờ chỗ nào cũng có, ai dám tới đây gây chuyện sao, nếu vậy thì chỉ đúng là chán sống tự treo cổ mình rồi.

Vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Thần và Tiêu Tiêu đang đánh nhau. Huyết Hổ và Cao Tiếu mặt đầy vết thương, Kim Ngưu và Lạc Vân đang đánh, Xử Nữ và Cổ Tư Văn đang giằng co.

Bên cạnh, Tô Mị Nhi thì đang tính toán.

- Dừng lại!

Thường Nhạc vung tay, ba cặp trước mặt nhanh chóng dừng lại, mà Huyết Hổ và Cao Tiếu còn cố đánh thêm một quyền rồi có vẻ chưa xong vẫn liếc đối phương một cái.

- Tôi không có ở đây các anh đã nội bộ tranh đấu rồi? Sao, đều muốn làm lão đại hả? Thường Nhạc tà tà nhìn đám người nghiền ngẫm nói.

Huyết Hổ mồ hôi gáy bắt đầu chảy xuống cẩn thận nói: - Nếu ai dám phản đối lão đại tôi giết hắn luôn, hây hây, lão đại, lần này đi Nhật mang tôi đi có được không?

- Tại sao phải mang theo anh?

Thường Nhạc nhìn Huyết Hổ nghiêm trang hỏi.

- Vì…vì tôi là đệ nhất chiến tướng bên người lão đại, đến Nhật Bản, tôi nhất định giết hết đám ranh con kia để đền đáp lão đại. Huyết Hổ vẻ mặt hưng phấn nói.

- Nói cho mày biết, tao mới là đệ nhất chiến tướng bên người lão đại. Quang Minh bên cạnh đang thương tích đầy mình không kìm nổi kêu lên.

- Sặc, cứ trị hết vết thương trên người đi rồi nói sau. Cao Tiếu khinh bỉ liếc nhìn Quang Minh, đôi mắt đen xì của Quang Minh kia chính là kiệt tác của gã.

Gã nhìn Thường Nhạc nói: - Lão đại, tới Nhật Bản rồi lão đại muốn tôi đi hướng Tây tôi tuyệt đối không đi hướng Đông, tôi tuyệt đối phục tùng lão đại, phục tùng lãnh đạo của Đảng.

Trên mặt Thần lộ ra nụ cười quỷ dị nói: - Có đôi khi, đối phó với kẻ thù không phải dựa vào nắm tay đâu, phải động não. Lão đại, dẫn bọn chúng chắn chắn hỏng việc, hay là mang Cổ Tư Văn đi.

Lời này vừa nói ra, bốn phía liền truyền đến ánh mắt cổ quái, vừa rồi gã còn kêu tranh rất kinh vì đi Nhật mà đánh nhau với Tiêu Tiêu, hiện tại lại đề cử người khác, chẳng lẽ vừa rồi động tác của Thần kịch liệt quá nên làm hỏng não rồi?

Cổ Tư Văn cảm kích nhìn Thần một cái như muốn nói: - Bạn tốt, cám ơn mày, chờ tao tới Nhật rồi chắc chắn sẽ mang cho mày mấy em gái Nhật.

Thường Nhạc không khỏi cười nói: - Thần, tại sao anhi lại đề cử Cổ Tư Văn.

- Hây hây, lão đại suy nghĩ mà xem, Huyết Hổ, Cao Tiếu, Quang Minh bọn họ đều thuộc loại mãng phu, thuộc loại tướng tài, còn Cổ Tư Văn lại thuộc loại nhân vật có trí tuệ, là nhân vật cấp bậc quân sư. Nếu lão đại mang gã theo, chắc chắn sẽ mang theo tôi, tôi là kết hợp của sức mạnh và trí tuệ, là soái tài à. Thần rốt cuộc nói ra những lời trong lòng.

- Fuck!

Vài tên đồng thời giơ ngón giữa tặng Thần, người vô sỉ như gã đúng là lần đầu gặp, nếu biết sớm đã lật đổ gã rồi.

- Ứng viên đi Nhật tôi đã quyết định rồi. Thường Nhạc thản nhiên cười, nếu không nói tên tuổi chỉ sợ bọn họ đánh cho không đi nổi.

Các tiểu đệ đáng thương nhìn Thường Nhạc.

- Đầu tiên, Cao Tiếu chắc chắn phải mang theo. Thường Nhạc không nhanh không chậm nói.

- Sư phụ lão đại, tôi yêu cậu chết mất. Cao Tiếu nghe được câu này vội vàng chạy đến bên người Thường Nhạc, kích động chỉ muốn hôn môi hắn, lại nghĩ lão đại không thích chiêu này nên đành phải nhịn.

Ánh mắt Thường Nhạc hướng nhìn sang Huyết Hổ, Huyết Hổ lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không ngờ ánh mắt Thường Nhạc dừng trên người hắn một lúc lại dời đi chỗ khác.

Huyết Hổ cảm giác tim mình như rơi vào trong hầm băng.

Thường Nhạc nói tiếp: - Soái tài Thần cũng mang theo.

Thần nghe nói như thế, gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười quỷ dị, gã lập tức tạo dáng, a, soái tài chính ta ha ha.

- Cổ Tư Văn…

Thường Nhạc thoáng dừng lại một chút, dường như đang do dự, tim ông em Tư Văn nảy lên một chút, hiện tại Điểm G ở trong nước chủ yếu là do mình và Cao Tiếu vận hành.

- Cũng đi!

- Zê!

Cổ Tư Văn luôn điềm đạm trở nên hưng phấn, có thể giao phong với bọn Nhật bản đó là sự việc mà gã tha thiết mơ ước, hiện tại rốt cục đã thành hiện thực.

- Lão đại, em thì sao?

Thường Nhạc còn chưa kịp tiếp tục mở miệng quần áo đã bị lôi kéo, chỉ thấy Quang Minh đáng thương nhìn Thường Nhạc, đôi mắt gấu mèo chớp liên tục.

Thường Nhạc không kìm được bật cười: - Vốn cũng muốn dẫn theo Quang Minh đấy.

Quang Minh nghe được câu này vội vàng cuống quýt. - Lão đại, mang em theo.

- Nhưng nghĩ đến vết thương trên người Quang Minh khá nghiêm trọng, nếu đem tới Nhật bị người ta hạ gục chỉ mất mặt anh. Thường Nhạc tiếc nuối lắc lắc đầu.

- Lão đại, anh xem…

Thường Nhạc vừa dứt lời đã nghe một tiếng “Xoạt”, quần áo trên người Quang Minh đã bị xé toạc lộ ra thân thể cường tráng, sung mãn, ánh mắt Quang Minh loé ánh hào quang đỏ quỷ dị: - Bạo

Nắm đấm cứng như đá nện lên mặt đất, mặt đất run rẩy mạnh.

- Sặc!

Thần biết rõ Quang Minh cũng bị sức mạnh của Quang Minh làm cho giật mình, người này đúng là quá biến thái, nếu không phải vì lí do đi Nhật chỉ e rằng sức mạnh này của anh ta vẫn luôn cất giấu.

Thường Nhạc hài lòng gật gật đầu khen ngợi: - Không tệ, không tệ, được, Quang Minh cũng đi.

- Khặc khặc khặc khặc!

Quang Minh cười hưng phấn, quả đấm quơ mạnh trong không trung như đang nói: - Bọn Nhật kia, bố đến đây.

- Lão đại, tôi muốn cùng Quang Minh quyết đấu một phen. Tôi chắc chắn trong 10 giây sẽ đánh Quang Minh chạy chui lủi.

Lúc này Huyết Hổ không kìm nổi kêu lên.

- Tên này có phải cuống quá nên ngớ ngẩn rồi?

Những người khác đều nhìn Huyết Hổ một cách kỳ quái, sức mạnh của Quang Minh đã thể hiện ra rồi, ở đây người có thể đánh bại Huyết Hổ ngoại trừ Thường đại thiếu gia chỉ e không ai có thể dám chắc được.

Càng không phải nói đến mười giây đồng hồ, đấy rõ ràng là trò đùa mà.

- Được, thử coi xem!

Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng ngời, nhân tài a, thật không ngờ tới nhân tài mới trong đám thuộc hạ của mình mọc lên như nấm, làm bản thân mình làm lão đại cũng được uy phong.

Quang Minh cười hì hì nhìn Huyết Hổ nói: - Hổ huynh, cẩn thận một chút, đừng để tôi đánh cho chạy cong đít là được.

- Bắt đầu.

Quang Minh vừa dứt lời nắm tay Huyết Hổ đã nắm chặt, mạnh chém ra một thứ gì.

- Sặc, thủ lôi!

Ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ Huyết Hổ của chúng ta không ngờ dùng tới thủ lôi, hơn nữa còn là hơn mười viên hướng đập tới Quang Minh.

Quang Minh mặc dù là chiến tướng bất tử nhưng dù sao cũng còn cách bất tử một khoảng, nếu quả thật bị nhiều lựu đạn như vậy đánh trúng thì bản thân mình cũng không chết nhưng chỉ sợ muốn đi Nhật cũng không thành.

Anh ta lập tức tránh đi.

Bên này cứ đánh, Quang Minh bên kia cứ trốn.

Huyết Hổ mỉm cười: - Mười giây vừa chuẩn, lão đại, cậu nói xem… Còn chưa nói xong đã thấy Thường Nhạc mặt xám mày tro đứng trước mặt mình.

- ???

Huyết Hổ ban đầu sửng sốt, dựa vào thân thủ lão đại, tránh né lựu đạn này dễ như trở bàn tay, thế nào mà lại trúng thủ lôi của mình rồi?

Nhìn Cổ Tư Văn và Tô Mị Nhi hai người không có sức chống cự ở sau lưng Thường Nhạc, Huyết Hổ lúng túng sờ đầu: - Lão đại, cái kia… muốn chém giết hay xẻo thịt thì tuỳ cậu!

Thường Nhạc vỗ vỗ bả vai Huyết Hổ cảm thán nói: - Thật không ngờ đồng chí Huyết Hổ của chúng ta cũng có mặt đê tiện vô sỉ, hây hây, nhưng lão đại thích, được, Huyết Hổ một suất.

- Không cần phải nói, lão đại nhất định sẽ mang theo mình.

Huyết Hổ ở đây vừa bắt đầu cảm động, Xử Nữ ở bên kia mặt đã thản nhiên lãnh đạm nói.

- Đúng vậy, Xử Nữ chắc chắn sẽ đi.

Thường Nhạc tặng cho Xử Nữ một ánh mắt tán thưởng.

Hiện tại chỉ còn có Tiêu Tiêu, Lạc Vân, Kim Ngưu ba người, bọn họ bất an nhìn Thường Nhạc.

- Yên tâm, lần này đều đi.

Những lời cuối cùng này làm cả ba cùng mỉm cười.

Kỳ thật lần này chủ yếu là Quang Minh, Huyết Hổ, Cao Tiếu, Thần, Xử Nữ năm người, nhưng nhìn thấy bọn họ tranh giành kịch liệt như thế Thường Nhạc nhất thời thay đổi chủ ý bèn mang luôn cả Cổ Tư Văn, Tiêu Tiêu, Lạc Vân, Kim Ngưu.

Trừ những người này Thường Nhạc còn cố ý chọn mười cao thủ trong Công Tôn gia tộc cùng đi, về Điểm G trong nước chủ yếu do Tô Mị Nhi phụ trách.

Ngoài ra Thường Nhạc còn cố ý sắp xếp những cao thủ bên cạnh chị em Hoa Nhã Thi, Quai Quai và mấy cô nàng khác. Những việc khác Thường Nhạc có thể đánh bạc nhưng liên quan tới sự an toàn của những người phụ nữ mình yêu thương, chẳng sợ đối phương có trăm phương ngàn kế đối phó với những cô gái của mình Thường Nhạc cũng đã đều phải suy tính


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui