Thiếu Gia Phong Lưu

- Là thế này, tối qua anh lấy thẻ trên mặt Tiểu Bảo xuống, kết quả là rơi mất rồi, sợ Tiểu Bảo thương tâm nên mới đổi 1 tấm thẻ giả số giống như thế, à, lát nữa đưa chút tiền cho em, như vậy có được không? Thường Nhạc tiếc nuối nói.

- Á!

Nghe thấy thế, Tiểu Bảo như bị lửa đốt vào mông, hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

- Mật mã, Tiểu Bảo, lần này mật mã của Tiểu Bảo chắc là hiện hình rồi! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra 1 nụ cười xảo trá, đêm qua trước khi ngủ, hắn cố ý ngủ ở nơi gần máy rút tiền nhất.
Đại khái 10 phút đồng hồ sau, Tiểu Bảo vui vẻ chạy trở về, nhìn Thường Nhạc, thở hồng hộc nói: - Hù chết lão nương rồi!

Thường Nhạc đã sớm quen với những lời nói thô tục của cô bé.

Nếu Tiểu Bảo không nói những lời thô tục thì mới khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

- Lão Đại, chuyện khi nãy anh nói bảo em làm người quản lý tiền cho anh có thật không? Tiểu Bảo sau khi thở đều lại, lập tức nghĩ lại chuyện khi nãy.

- Giữ lời, đương nhiên giữ lời!
Thường Nhạc mỉm cười gian xảo, xem ra dùng không được bao lâu, tài sản mình sẽ lại tăng lên một số lượng lớn.

Sau khi Tiểu Bảo đi theo Thường Nhạc vào một căn phòng, mắt cô choáng váng.

Trong căn phòng trước mặt này chất đầy tiền mặt.

- Trời ơi!

Tiểu Bảo nhảy cẫng lên hoan hô.

Bá Vương vẫn không nhận được tin tức của Huyết Hổ và Cao Tiến, cảm thấy bọn họ không ổn rồi.
Nhưng thân thế hai người bọn họ đều là chiến tướng của Điểm G, muốn đối phó với bọn họ ít nhất cũng phải cần cao thủ bậc nhất mới được.

Hiện tại chắc là lọt vào trong tay địch rồi.

Nếu Huyết Hổ và Cao Tiếu xảy ra chuyện, cho dù có phái nhiều cao thủ qua đó nữa, kết cục cũng chỉ như vậy.

- Chẳng lẽ phải cầu cứu lão đại? Trong lòng Bá Vương không cam tâm, tổ chiến đầu tiên của mình lại kết quả lại chật vật như vậy.

Thành phố Khải Đinh lấy được rồi, nhưng đối phương lợi dụng khe hở mình nắm được thành Khải Đinh, liên tiếp lấy mấy miếng đất Nam Phi còn lớn hơn thành Khải Đinh vài phần.

Đến Bá Vương cũng không thể không thừa nhận, đối phương quả thực kỳ tài ngút trời.

- Bá Vương, để tôi thử xem nào?

Giọng nói vững vàng của Kerri đột ngột vang lên.

Kerri có thể coi là người bình thường nhất tồn tại trong Điểm G, ngoại trừ có chút va chạm với vũ khí đạn dược thì cũng không có trí tuệ xuất sắc, không có năng lực xuất chúng, nhưng anh ta vẫn được Thường Nhạc cất nhắc.

Cũng vì thế, sự tồn tại của Kerri ở Điểm G là rất đặc biệt, anh ta hy vọng mình có thể cống hiến cho Điểm G này.

Bá Vương không ngờ Kerri chủ động đề xuất, anh ta hơi sửng sốt, căn bản muốn cự tuyệt, nhưng tiếp xúc với con mắt kiên định của Kerri kia, cuối cùng hắn cũng gật đầu, nói: - Phải thật cẩn thận nha! Bước đi đầu tiên của Điểm G không ngờ lại bắt đầu một bước đi dài!

Khi Thường Nhạc đang tìm cách lấy toàn bộ tiền Tiểu Bảo, hắn nhận được điện thoại của Tây Môn Khinh.

Nếu Thường Nhạc còn không đến nhà Tây Môn gặp Tây Môn lão gia thì anh hai sẽ nói lời bye bye với thằng em!

Thường Nhạc đếm đầu ngón tay tính toán, cũng năm tháng rồi, cũng sắp sinh rồi, mình mà không qua thăm, sợ là nhà Tây Môn cũng khó coi.

Dù nói thế nào, Tây Môn gia có mỗi Tây Môn Khinh là độc đinh, cũng là 1 kho báu.

Nghĩ đến đây, hắn dặn dò chuyện ở Nhật Bản một chút, trọng điểm là Sakura cần chú ý động tĩnh của Koinu. Cổ Tư Văn phải chú ý chặt chẽ động tĩnh của bộ trưởng bộ tài chính, đấy là mấu chốt của sự việc.

Sau lần đó, cao thủ thế giới dưới đáy biển cần phải đề phòng Thiên Hoàng.

Thường Nhạc hiểu một đạo lý, chỉ cần một người chưa hết hy vong thì kẻ đó vẫn còn có cơ hội trở mình.

Lần này về nước coi như chuyến đi gấp gáp.
Thường Nhạc chỉ mang theo một cao thủ phòng ngự - Hải Văn và bổ sung thêm Tiểu Bảo nữa thôi.

Đương nhiên, Tiểu Bảo phải lóc lóc kêu la để được về nước cùng Thường Nhạc.

Tạm thời, Thường Nhạc không rút tiền từ thẻ của Tiểu Bảo ra, mà đồng thời Tiểu Bảo quản lý tiền mặt nên túi tiền đã phồng lên rất nhiều.

Đương nhiên, cô còn muốn cùng Thường Nhạc về Trung Quốc, thêm một đợt kiếm chác.

- Lão Đại, gấu trúc Trung Quốc nếu như bán sang Nhật Bản, có đáng tiền không? Vừa mới lên máy bay, Tiểu Bảo liền hỏi khéo.
Thường Nhạc liếc nhìn Tiểu Bảo, tên tham tiền này không ngờ lại chú ý đến quốc bảo Trung Quốc, hắn cười xảo trá: - Chỉ cần em chuyển một con gấu trúc sang Nhật Bản thôi, thì anh sẽ bán em sang Châu Phi làm khổ sai luôn!

Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, cẩn thận nói: - Châu Phi có phải có mỏ vàng không? Thường Nhạc dứt khoát giữ trầm mặc.

Tiểu Bảo đương nhiên không chịu nổi im lặng, đẩy người Thường Nhạc, cười hì hì nói: - Lão Đại, em và anh cùng làm một đợt kinh doanh, thế nào?

- Em với anh làm kinh doanh?
Thường Nhạc cảm thấy buồn cười, mình có nhiều đàn em như vậy, cũng không có ai can đảm như tên tham tiền này, cười nói: - Nói xem, làm kinh doanh cái gì?

- Ha ha, trong tay em có một đống hàng thượng phẩm, chuẩn bị bán sang Trung Quốc, em 8 anh 2! Tiểu Bảo vẻ mặt tươi cười nói.

Thần thái này nếu xuất hiện trên mặt người khác nhất định là dâm loạn vô cùng, nhưng trên mặt Tiểu Bảo lại là vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Thường Nhạc híp lại, nói: - Thượng phẩm gì? Chỉ cần Tiểu Bảo dám nói ra là bạch phiến, Thường Nhạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô bé.

Nhưng lại thấy Tiểu Bảo nghiêm trang nói: - Tổng cộng là 323 kỹ nữ thượng đẳng Nhật Bản!

- Hả!

Thường Nhạc thiếu chút nữa bị lời nói của Tiểu Bảo dọa cho nhảy dựng lên, nhiều kế hoạch vĩ đại mình còn đang trong quá trình tìm cách, thế mà Tiểu Bảo đã khởi động kế hoạch rồi, thật không khâm phục không được: - Được, vô cùng tốt!

Thường Nhạc khen ngợi vỗ vai Tiểu Bảo, thần sắc chân thành nói: - Sáng kiến vĩ đại buôn bán người của Tiểu Bảo, sau này em 9,9, anh 0,1 thôi cũng được!

Tiểu Bảo sửng sốt, lập tức cười tươi như hoa, tiền á… thật là dễ kiếm.

Lần sau sẽ đưa phụ nữ Nhật Bản qua Trung Quốc.

Tiểu Bảo nói thầm trong lòng.

Hải Văn bên cạnh nghe thấy hết hồn, tiểu công chúa không muốn vận chuyển cả người dưới đáy biển sang Trung Quốc nữa chứ?

Chuyện tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều, Thường Nhạc và Tiểu Bảo thương lượng các vấn đề như sắp xếp địa điểm, số lượng tiếp khách mỗi ngày…
- Lão đại, lần này anh đến nhà anh Tây Môn, nhà anh ấy giàu lắm à? Vừa mới bàn chuyện trước xong, Tiểu Bảo lại bắt đầu tính toán sang chuyện khác.

- Tây Môn gia… Thần sắc Thường Nhạc hơi động 1 chút, nói: - Giàu nứt đố đổ vách!

- Hắc hắc hắc hắc!

Hai người này liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười của kẻ trộm.

Trên mặt Kerri hiện ra nụ cười thản nhiên.

Tục ngữ nói rất hay, chỉ cần cho tôi điểm tựa, tôi có thể nâng cả trái đất này lên.
Lần này, để tự mình chứng minh, sức mạnh có nhỏ bé nữa, chỉ cần nắm được mấu chốt của vấn đề thì có thể tạo được tác dụng vô cùng lớn.

Đứng bên cạnh Kerri có bốn mươi người, trong đó có hai mươi người là cao thủ gia tộc Công Tôn, còn hai mươi người khác là thành viên Điểm G giả trang là lao công vệ sinh.

- Nhớ kỹ nhiệm vụ của từng người chưa?

Ánh mắt Kerri thu về nhìn sang bọn họ.

- Rõ rồi !

40 người tản ra, trong đó mỗi một công nhân vệ sinh phối hợp với một cao thủ gia tộc Công Tôn.

Mục tiêu bọn họ chính là tòa nhà trong lòng đất.

Đương nhiên, Kerri cũng không ngốc mà phái người đi vào trong tổng bộ của đối phương.

Đối phương đã có cao thủ, thế thì bọn họ giả trang không có cách nào che mắt đối thủ được.

Nhưng Kerri đã có nghiên cứu địa hình gần rồi, trung tâm tòa nhà, hai từ trung tâm này nghe khiến cho người ta cam thấy thư thái!

Một lần bắt được 2 đại cao thủ cấp G, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều.
Có thêm hai lợi thế này, tin rằng đợt tấn công tiếp theo sẽ có tác dụng không tưởng.

Thế nhưng có một điều đáng tiếc duy nhất chính là, Huyết Hổ và Cao Tiếu thực sự rất trung thành với Thường Nhạc, gần như các thủ đoạn đều đã thử qua, nhưng không có cách nào moi được tin tức cả.

- Chẳng nhẽ cái tên Thường Nhạc vô học kia thực sự có sức hấp dẫn như vậy à? Khóe miệng Vân hé ra một nụ cười quỷ dị.

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt Vân đờ đẫn.

Đưa tay ra ngoài, năm ngón tay hơi vê lên, xuất hiện trước mặt là một sơ đồ quỷ dị, âm dương đất trời cùng xếp một hàng.
- Không ổn!

Sắc mặt gã thay đổi, nói: - Mau rút lui khỏi tòa nhà thôi!

Tây Đốn bên cạnh vô cùng sửng sốt.

Đương nhiên không hiểu chuyện gì.

Mặt đất bắt đầu nứt ra.

Đám người Vân nhanh chóng rời ra ngoài, chỉ thấy bốn phía tòa nhà đều đảo lộn về vị trí trung tâm.
Không những thế, tòa nhà trung tâm cũng bắt đầu lung lay.

Số lượng người trước mặt cũng ít đi rất nhiều.

- Bùm!

Một phía thì nghiêng sang một bên, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, một phía khác nhìn như sắp đổ xuống.

Tòa nhà không hề có sự chuẩn bị gì cả đã đổ ập xuống, khiến cho Vân rít một hơi lạnh.

Trong mỗi một tòa nhà đều có lượng người lưu động rất lớn, nếu như đối phương rời người trong tòa nhà ra, thì bên trong tòa nhà trung tâm này đã sớm cảm giác được, vậy chỉ có thể nói lên một điều, trong tòa nhà vẫn có người ở.

Bốn phía tòa nhà đổ xuống, thế thì sẽ chết bao nhiêu người?

Đối phương để đối phó với mình đã lựa chọn thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ Bá Vương điên rồi?

Tâm tính Bá Vương, Vân có thể hiểu kỹ càng, cho dù bên cạnh Thường Nhạc có những cao thủ nhưng cũng khó tìm ra người điên như thế.

- Đi mau!

Sa phản ứng lại đầu tiên, cô kéo Vân tránh khỏi tòa nhà sắp sập, mà Tây Đốn chỉ đi theo phía sau.
Cao thủ tốc độ nhanh thế này cũng tốt, nhưng hành động lần này, thuộc hạ của Vân, ngoài trừ Sa và Tây Đốn ra, những người khác nhiều nhất cũng chỉ được coi là người nổi bật hơn người bình thường mà thôi.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ta từ tòa nhà trung tâm.

Khi Kerri nhìn thấy hai thành viên gia tộc Công Tôn đỡ Huyết Hổ và Cao Tiếu ra, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười hài lòng.

- Bùm!

Khi Bá Vương nhận được tin tức tòa nhà trung tâm, sắc mặt anh ta đại biến, nói: - Kerri, cậu điên rồi!
Sắc mặt Kim Ti cũng trầm ngâm như vậy, cô cũng không ngờ Kerri làm vậy, đây chẳng khác nào là sự đối lập sâu sắc nhất giữa Điểm G và chính phủ.

Kerri là do đích thân Thường Nhạc cất nhắc lên, chuyện của Kerri chỉ có Thường Nhạc mới có thể giải quyết.

Bá Vương và Kim Ti nhìn nhau, cười chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui