Thiếu Gia Phong Lưu

́nh kế ai?

- Tiểu Bảo à, khuân vác như thế này cực khổi quá. Thường Nhạc nghiêm trang nói.

- Moá, quả nhiên là bị mình đoán trúng rồi.

Tiểu Bảo hung hăng khinh bỉ nhìn Thường Nhạc, cũng không đợi hắn mở miệng cô đã nói luôn: - 9:1 thôi, nhiều hơn cũng không được.

Thường Nhạc đầu tiên nhìn Tiểu Bảo ngẩn ra, lập tức tiến lên gõ đầu cô chính khí nói:

- Cô xem lão đại là loại người này sao? Lão đại thấy em vất vả, muốn phái mấy tên thủ hạ giúp em chuyển đồ có phải tiện hơn không.
Tiểu Bảo bĩu môi kéo con rồng tiếp tục đi ra ngoài, tới cửa bỗng quay lại giơ ngón giữa lên Thường Nhạc nói: - Lão đại không biết xấu hổ như vậy em đúng là lần đầu nhìn thấy đấy.

Nhìn bóng lưng Tiểu Bảo vội vội vàng vàng biến mất, Thường Nhạc tức nổ mũi, trong lòng những đệ tử khác mình tồn tại như thần thánh, nhưng trong mắt đồng chí Tiểu Bảo mình còn không bằng người nữa.

Nghĩ đến Tiểu Bảo, Thường Nhạc không khỏi nghĩ tới hai nha đầu lớn hơn cô một chút nhưng cũng làm hắn đau đầu không kém. Một người chính là con gái cưng siêu lợi hại, nghe nói lại bắt đầu gây sự ở trường học rồi, đúng là yêu cái bộ dạng đó, hơn nữa thân thủ kia, ngay cả mình nhìn thấy cũng có chút không tiêu hoá được huống hồ là những công tử nhà giàu kia.
Còn một người nữa chính là Kim Hye, lần trước đi Nhật Bản, chính mình đã sợ hoàn cảnh Nhật Bản sẽ làm cô ô nhiễm, kết quả chỉ trong chớp mắt, cô bé này đã lẩn về Hàn Quốc rồi. Thất sách, đúng là thất sách.

Ngẩng đầu hướng nhìn lại phía ngoài, ánh mặt trời vẫn rạng rỡ vô cùng, trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt nói: - Sở Thiên Hùng, chiến hướng trong tay ông rất đáng quý, nhưng đem về chỉ sợ là một xác chết mà thôi.

Lực Vương không ngờ Sở Thiên Hùng lại vượt nhiều trắc trở thế đến cứu mình, khi xe cảnh sát chạy tới hướng khác, rồi dần dừng lại ở một chỗ rẽ.

Lực Vương nhìn thấy vài tên bộ hạ quen thuộc, nét mặt y lộ vẻ ác độc: - Thường Nhạc, tao nhất định sẽ tìm mày tính sổ.
Xe cảnh sát nổ tung tại chỗ, mà chiếc xe sang màu đen lại tản ra hào quang chói mắt dưới ánh mặt trời.

- Lão đại…

Tên bộ hạ còn chưa kịp mở miệng thì chiếc xe thắng gấp.

- Két….

Lúc không hề phòng bị, đầu Lực Vương đập mạnh vào kính, gã giận dữ nói: - Mẹ kiếp. Mày bị mù rồi chắc.

Tên kia hai chân run rẩy nhìn Lực Vương nói: - Lão đại, phía trước…phía trước là vách núi.
Kỳ thật Lực Vương cũng cảm giác được tình hình có chút không đúng, kỹ thuật lái xe của đệ mình như nào gã biết rất rõ, làm sao có thể thắng gấp ở đường rộng như thế này?

Khi Lực Vương hướng ra phía ngoài nhìn lại, gã hít một hơi khí lạnh.

- Xuống xe!

Loại chuyện này đã xuất hiện nhiều ở sòng bạc, hiển nhiên, Thường Nhạc đã đoán ra mình sẽ được cứu viện, hơn nữa còn trốn thoát theo đường này.

Lực Vương lạnh cột sống, sự đáng sợ của Thường Nhạc, còn đáng sợ hơn nhiều so với dự đoán của gã.

Hải Văn ở đối diện mỉm cười đứng ở trước xe, bên cạnh gã là một cao thủ Tây Môn gia tộc, nói theo cách của Thường Nhạc thì: Người không cần nhiều, tinh là được.

Quả thật dùng Hải Văn để đối phó với Lực Vương thì quá thừa.

Lực Vương quơ nắm tay thẳng tắp lao đến, còn tiểu đệ của gã ở phía sau lại bị vây chặt ở trong trận, thưởng thức Lực Vương chiến đấu anh dũng.

- Bịch!

Nắm tay vừa tiếp xúc tới thân mình Hải Văn, Hải Văn đã hưng phấn nhùn vai, khoé miệng lộ ra tia cười tà tà noi: - Lại!

Sức mạnh của Lực Vương đã đủ biến thái rồi, nhưng tiếp xúc với Hải Văn, trên người mình không còn chút phản ứng nào. Lực Vương bỗng nhiên ngừng lại ánh mắt nhìn Hải Văn thật sâu nói: - Mày có dám cùng tao chính diện đánh một trận không?

- Hoàn toàn không thành vấn đề! Hải Văn lạnh lùng nhìn Lực Vương nói.

Nếu Thường Nhạc ở bên cạnh chắc chắn sẽ đá Hải Văn một đá, giết một người cũng muốn lải nhải đấy, đơn giản giết luôn có phải là xong không.

Một ánh hào oquang trắng chậm rãi phát ra từ người Lực Vương.

Giáo huấn lần trước và lần này nói cho Lực Vương biết Hải Văn ở trước mắt chính là một quái vật, phương thức đối phó với quái vật chỉ có thể là phương thức càng biến thái, càng quái vật.

Hải Văn rõ ràng cảm giác được mặt đất đang rung chuyển, dường như sức mạnh vô cùng lớn lao tới đâm thẳng vào mình.

- Mượn lực?

Hải Văn một trận kinh ngạc, ngay lập tức lại lộ ra một tia tươi cười - Thật thú vị, hy vọng đừng làm tao thất vọng. Lúc nói chuyện, Hải Văn cũng bắt đầu tập trung năng lượng.

- Giết!

Lực Vương không cho Hải Văn thời gian tập trung sức mạnh, cả người gã giống như trận gió lốc trực tiếp hướng Hải Văn lao tới.

- Phịch.

Thân thể Hải Văn vừa mới va chạm với Lực Vương, cả người cũng bị Lực Vương đâm bay lên.

Sức mạnh vô cùng tận kia đã làm Hải Văn rung động mạnh.

- Ha ha ha ha…

Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Hải Văn, Lực Vương đắc ý mỉm cười, mình dùng phương pháp giảm thọ, tụ tập sức mạnh mục đích là để xé nát tên trước mặt này.
Sức mạnh? Chỉ có sức mạnh của Lực Vương này mới là hùng mạnh.

- Xoạt.

Ngay khi Lực Vương cười đắc ý, một mũi tên vàng lấp lánh đã nhân lúc miệng gã còn chưa ngậm lại đã đâm xuyên qua cuống họng.

- Bụp.

Thân hình nặng nề của Lực Vương lảo đảo rồi đổ gục, Hải Văn cảnh giác nhìn bốn phía, không có bất kỳ bóng dáng nào, anh ta day day thân thể to lớn thầm nói: - Lão đại quả nhiên là lão đại.

Sở Phi Dương vẫn ngồi trong sảnh lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Cha mình từ tháng trước đã bế quan tu luyện, nghe nói là để tu luyện tới cảnh giới cao nhất của Thiên vương thần công. Đến lúc đó thế gian sẽ hạn chế đối thủ rồi.

Ngay chính khi mình quản lý xã hội đen phía Nam tỉnh C lại phát sinh chuyện, bất kể là vì sự thống trị của cha hay vì muốn tạo lập uy tín cho bản thân, chính mình nhất định phải thu phục tỉnh C, nhất định phải cứu được tướng yêucủa cha là Lực Vương.

Trải qua một loạt thủ đoạn, rốt cục đã giải quyết hết các nút thắt, dựa theo tính toán thời gian thì Lực Vương lẽ ra phải đến nơi rồi mới đúng, nhưng hiện vẫn không thấy bóng dáng.

- Chẳng lẽ Lực Vương đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến đây Sở Phi Dương tâm thần căng thẳng.
- Thiếu chủ, bên ngoài có người tặng quà.

Một gã thủ vệ đi tới thần sắc cung kính nói.

- Người đâu?

Sở Phi Dương hỏi theo bản năng.

- Tặng xong liền lập tức đi rồi. Thiếu chủ có cần chúng tôi đuổi theo người đó không?

- Không cần. Đem Lực Vương đi an táng đi.

Sở Phi Dương căn bản không xem thứ gì ở trong hộp mà thản nhiên mở miệng nói.
- Lực Vương?

Thủ vệ nhất thời còn không kịp phản ứng, theo bản năng mở hộp ra.

Cái đầu của Lực Vương đặt trong hộp kia vẫn còn khắc nguyên vẻ kinh ngạc.

Mộ Dung Trường Thiên ngay khi nhận được tin tức Tư Đồ Lôi Phong gặp chuyện không may thì cười vui vẻ.

Một gã thần sắc tái nhợt đứng bên người Mộ Dung Trường Thiên, hơi phù thũng kinh ngạc nói: - Thiếu gia, Tư Đồ Lôi Phong gặp chuyện không may đối với Tư Đồ gia đã là một sự đả kích lớn, chúng ta và Tư Đồ gia lại là quan hệ đồng minh tại sao cậu lại vui vẻ như vậy?
Mộ Dung Trường Thiên trên mặt lộ ra một tia quỷ dị. - Trước kia rất lâu, Tư Đồ Lôi Minh đối đãi với tôi như một quân cờ, mà thực lực của tôi cũng không bằng nó, tự nhiên tất cả đều thuận theo nó.

Thoáng dừng lại một chút lại tiếp: - Nhưng hiện tại khác rồi, Tư Đồ Lôi Minh tuy rằng lợi hại nhưng Mộ Dung Trường Thiên tôi cũng không phải dễ chọc. Trung Quốc không chỉ có hai nhân vật là nó và Thường Nhạc.

- Vậy giữa chúng ta và Tư Đồ gia tộc… Người thanh niên thoáng chần chừ liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Thiên.

- Đồng minh, đương nhiên là đồng minh tốt, ít nhất khi Tư Đồ Lôi Minh và Thường Nhạc còn chưa phân thắng bại, chúng ta phải là đồng minh tốt của gia tộc Tư Đồ, chúng ta có thể phái rất nhiều người đi Tư Đồ gia, nhưng…những người này nhất định không phải tinh anh.

- Ha ha, thuộc hạ hiểu rồi. Thanh niên kia tâm thần kích động đắc ý mỉm cười, tục ngữ nói chí phải, một nước không thể có hai vua, nếu hai con hổ sắp đấu nhau con hổ thứ ba lại đi vào thì rõ ràng là muốn chết.

Đương nhiên, giờ phút này Thường Nhạc cũng không để ý tới Mộ Dung Trường Thiên, càng không để ý tới Tư Đồ Lôi Minh. Sau khi giết Lực Vương mục tiêu của hắn đã chuyển tới Hongkong.

Căn cứ vào tin tức Bạch Hồn đưa tới, Thánh điện Hắc dường như đã nhanh chân, thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật lớn ở Hongkong, đồng thời hẹn với Bạch Hồn hai mươi ngày sau đó, ngày gặp mặt Đại Thế Giới HongKong cũng sắp tới rồi.

Chính mình cũng muốn vạch tấm mặt nạ thần bí của Thánh điện Hắc Ám kia.

Thánh nữ Hắc Ám vẫn luôn ở bên cạnh mình, thoạt nhìn như một con cừu nhu thuận, có khi lại giống như con yêu hồ ngàn năm luôn hấp dẫn chính mình.

Đến thời khắc mấu chốt cô ta lại ra vẻ thuần tình.

Đựa theo tâm tính trước kia của Thường Nhạc, sớm đã đem cô nàng đẩy ngã mà chiếm lấy, rồi dần dần chiếm lấy trái tim.

Nhưng hiện tại Thường Nhạc cố tình không áp dụng cách này, một mặt là vì Thánh nữ Hắc Ám thực sự rất xinh đẹp, nếu loại yêu cơ này chủ động mà nói thì sẽ có khác biệt rất lớn so với những biểu hiện như khóc như kêu lúc bị cưỡng gian, người thành thục rồi thì khẩu vị thưởng thức cũng cao hơn.

Cuối cùng Thánh nữ Hắc Ám nhất định sẽ chủ động rơi vào lòng mình, nếu như vậy mình cứ từ từ thì có làm sao.

Mặt khác cũng là vì Tiểu Bảo, cô bé gần như mỗi lúc trời tối đều tới phòng mình tìm kiếm một trận, không biết rốt cuộc là tìm kiếm thứ gì.

Chị gái Tiểu Bảo, Long nữ xinh đẹp vẫn là mục tiêu cao trong lòng Thường Nhạc, nếu Tiểu Bảo biết mình cưỡng gian Thánh nữ Hắc Ám mà đem chuyện này nói với chị thì chỉ sợ giấc mơ đẹp của mình sẽ tan tành.

- Lần này, cô tới Nhật Bản trước, tôi ở đây còn chút việc phải xử lý.
Ánh mắt Thường Nhạc không kiêng nể gì quét qua bộ ngực Thánh nữ Hắc Ám.

Tuy rằng không thể làm gì nhưng vẫn có thể nghiện. Nếu sớm biết vậy đã giữ Nhã Ca lại không cho cô tới trường rồi, bằng không lúc lấy ai để thoả mãn.

Thánh nữ Hắc Ám mỉm cười quyến rũ: - Vì sao không để tôi ở bên cạnh anh? Chẳng lẽ anh sợ mình không thể kìm chế sao?

Thường Nhạc tà tà nói: - Bản thiếu gia không có lực khống chế, chỉ có chút lực thao túng, cô có muốn thử chút không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui