Thiếu Gia Phong Lưu

Khó trách đột nhiên khi Tiểu Bảo tới cổng lại đột nhiên trốn đi, cảm thấy cô rõ ràng đã chuẩn bị chịu tội, nụ cười trên mặt Thường Nhạc ngưng lại.

- Ôi, đây mà cũng gọi là tiền lễ sao?
Cái người được gọi là cô đột nhiên kỳ quái kêu lên.

Mẹ của Huyễn Linh thiếu chút nữa là hôn mê, con gái của mình tìm cả nửa ngày cuối cùng lại dẫn về một tên siêu nghèo, đúng là mất mặt quá.

Huyễn Linh cũng tỏ vẻ cổ quái, người này có thể từ dưới biển bay lên trời, hơn nữa còn có mấy thủ hạ rất là phong cách, cái xe kia tuy có hơi nát một chút, nhưng cũng coi là tạm được.

Tại sao làm cả nửa ngày lại không có tiền!

Trong túi áo hẳn là có tiền đi, Thường Nhạc vẫn là lần đầu tiên rơi vào tình trạng xấu hổ như thế này, hắn sờ túi áo
- Fuck!
Tiền trong túi áo khẳng định cũng bị Tiểu Bảo mượn gió bẻ măng rồi!

- Nhóc, không phải là mày đến ăn chực uống chứ đấy chứ?
Bỗng nhiên một tên xấu xí lạnh lùng cười nói.

- Đúng, hắn ta không phải là đến ăn chực uống chực đấy chứ?

Những người khác được nhắc nhở, lập tức hiểu ra, đều chỉ vào mũi Thường Nhạc nói:
- Đánh cái tên lừa đảo này, đánh cái tên lừa đảo này!

Thường Nhạc choáng váng, thân thể ốm yếu của nhóm người trước mắt này bổ nhào về phía hắn, nếu mấy bà cô đó là cao thủ thì một quyền của hắn có thể đánh bại được cả một đám.

Nhưng đối phó với mấy người này cũng không thể dùng nắm đấm?

- Ầm!

Mắt thấy mấy cái móng tay sắp cào vào mặt hắn, Thường Nhạc nắm chặt tay đánh mạnh một cái xuống mặt đất. Sàn nhà vốn rất rắn chắc, nháy mắt đã bị nắm đấm làm nứt ra một cái hố rất sâu.

- Đổ mồ hôi!

Đám bà tám này sợ tới mức đồng thời lùi xa về phía sau.

- Lưu manh, thổ phỉ, cường đạo!

Không ngờ khi đám đàn bà kia chỉ lùi về phía sau mấy bước lại đột nhiên gào lên.

- Lão đại, em đến rồi!

Thanh âm trong trẻo đột ngột vang lên.

Trong nháy mắt đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo chắn trước mặt Thường Nhạc, chân tung lên, mấy phụ nữ trung niên đều bị Tiểu Bảo đá ngã.

Nhìn thấy tên đầu sỏ này, trên mặt Thường Nhạc tà ác cười nói:
- Tiểu Bảo, em đến rồi!

- Lão đại, anh đừng sợ. Có Tiểu Bảo bảo vệ anh!
Ánh mắt Tiểu Bảo mơ hồ bất định, căn bản không dám nhìn kĩ Thường Nhạc.

Thường Nhạc thật muốn đạp vào mông cô mấy cái, nhưng phiền toái trước mắt này quả thực cần đến cô.

- Tiểu Bảo, mau lấy tiền ra.

Thường Nhạc hiếu nếu muốn giải quyết vấn đề, chỉ có thể dùng tiền để phá.

- Cái này…
Tiểu Bảo cảnh giác nhìn Thường Nhạc, đòi tiền khác nào đòi mạng cô!

- Lão đại trở về sẽ trả cho em gấp mười lần.

Thường Nhạc có một loại xúc động muốn bóp chết Tiểu Bảo, miễn cưỡng hít một hơi, lãnh đạm nói.

Vừa nghe đến gấp mười lần, hai mắt Tiểu Bảo lập tức phát sáng, cô không hề nghĩ ngợi, lôi từ trong ngực ra rồi ném xuống đất.

Từng sấp tiền dày rơi trên mặt đất, tất cả mọi người hít khí lạnh. Tiền, mỗi một tờ tiền đều có mệnh giá hơn nghìn, hơn nữa đều là USD.

Hai sấp tiền tùy ý trước mắt, đều có giá trị hơn trăm nghìn.

- Haizz, sau khi Linh Nhi gả cho cậu, nhất định phải đối xử tốt với con bé!

- Chàng trai, chuyện của hai đứa tôi tuyệt đối đồng ý!

- Tôi nhìn con bé trưởng thành từng ngày, nó là cô gái tốt!

- Chúng ta đều là họ hàng, sau này có chuyện gì nhất định phải giúp đỡ nha!

- ……

Đủ các kiểu nói bắt đầu xuất hiện.

Thường Nhạc cũng coi như đã nhìn thấy cái gọi là gió chiều nào che chiều nấy, vừa nãy còn chỉ vào mũi hắn nói bậy, chớp mắt đã biến thành ca ngợi.

- Bây giờ tôi cưới Huyễn Linh hẳn là không vấn đề gì chứ!

Thường Nhạc tà ác cười.

- Không thành vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì hết!

Mẹ Huyễn Linh đột nhiên cảm thấy người trước mắt này đặc biệt thuận mắt.

- Nhiều người như vậy lại chen chúc trong một phòng, quả thật là quá chật chội, tôi bỏ tiền, mấy người đến sống ở nơi phồn hoa nhất Tokyo đi!

- ?

Đám họ hàng hoàn toàn choáng váng.

- Còn nữa, không cần mấy đồ đạc rách nát trong nhà này nữa, tôi sẽ sai người chuẩn bị cho mấy người đồ dùng gia đình xa hoa nhất, mỗi người một cái xe, phàm là những đồ mà các người thích, chỉ cần mở miệng, tất cả đều được đáp ứng.
Thường Nhạc tiếp tục hào phóng nói.

- ?
Một số họ hàng đầu óc hoàn toàn trống rỗng rồi.

- Chỉ cần gả Huyễn Linh cho tôi, tiền căn bản không thành vấn đề, cái gì tôi cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền thôi!
Cuối cùng Thường Nhạc còn phóng khoáng bỏ lại một câu.

Tiểu Bảo nghe thấy câu này, ánh mắt lấp lánh, cô bỗng nhiên hối hận, vừa rồi sao lại không cống hiến cái tấm thẻ vàng trong túi, như vậy thì đại ca sẽ phải trả cho mình gấp mười lần, thật đúng là đầu đất mà!

Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng trong đầu của Tiểu Bảo mà thôi.

Thường Nhạc cảm thấy rất đơn giản, để tiến lên tầng thứ năm Hiên Viên tâm pháp, hắn nhất định phải tìm một thiếu nữ thuần âm, đương nhiên, Huyễn Linh ngẫu nhiên xuất hiện, Thường Nhạc đã từng nghi ngờ.

Nhưng bất luận là Huyễn Linh xuất hiện đột ngột cỡ nào, chỉ cần cô ấy là thiếu nữ thuần âm, tất cả những cái khác không quan trọng!

Trong lòng Vân có một loại cảm giác cực kỳ bất an.

Diễn biến mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, cơ quan cảnh sát ở Nam Phi cũng rất phối hợp, ngoài ra, những cao thủ mà y đích thân tuyển chọn, bọn họ trà trộn thành cảnh sát, giành được những chiến tích vô cùng huy hoàng.

Để mở rộng chiến dịch, đám tinh anh trà trộn vào cảnh sát ban đầu cũng từ một nhóm mở rộng thành bốn nhóm.

Nhưng vì sao trong lòng gã vẫn cảm thấy bất an? Chẳng lẽ Bá Vương còn có cách phá giải?

Cho dù có như vậy tốc độ cũng không thể nhanh như thế!

Vân khẽ nhắm mắt lại, cẩn thận loại bỏ từng vấn đề, cũng không có sơ hở rõ ràng!

- Ầm!

Trong lúc Vân đang suy nghĩ thì cửa đã bị phá, thần sắc Tây Đốn trầm xuống. Giọng điệu lo lắng nói:
- Quân đội của chính phủ Nam Phi đã được điều động rồi!

- Quân đội của chính phủ Nam Phi?

Vân cau mày nói:
- Quân đội của chính phủ Nam Phi đến xem náo nhiệt sao?

Hành động lần này gã chỉ mời cảnh sát Nam Phi, và đã kí hiệp nghị, còn quân đội địa phương do số lượng quá lớn, Vân cũng không muốn để bọn họ tham gia trò chơi này.

- Bọn họ là người Điểm G mời đến, nghe nói là để chứng minh Điểm G có trong sạch hay không, giữa quân đội và cảnh sát nảy sinh mâu thuẫn, những cảnh sát được điều động đều bị quân đội điều tra.
Tây Đốn nói tới đây thì ngừng lại.

Vân biến sắc nói:
- Chẳng lẽ người chúng ta phái đi cũng bị điều tra rồi?

Bốn nhóm tinh anh, hoàn toàn là cách thức đục nước béo cò, một khi bị điều tra, thân phận giả danh cảnh sát của bọn họ lập tức sẽ bị bóc trần, như vậy bọn họ sẽ bị quân đội treo cổ. So với cách lợi dung cảnh sát Nam Phi để đối phó với Điểm G lúc trước của gã, có hiệu quả tấn công như nhau, thậm chí về mặt thủ đoạn, còn mạnh hơn gã.

- Chẳng những người của chúng ta xảy ra xung đột với quân đội, hơn nữa thân phận của bọn họ cũng bị quân đội điều tra ra, quy kết Tân Long Nha chúng ta là phần tử bạo lực, nguy cơ của Điểm G cũng được giải quyết.
Tây Đốn chậm rãi nói.

- Thủ đoạn thông minh nhưng độc ác này không giống cách làm của Bá Vương!
Vân chau mày, nghi ngờ nói.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi bận lo xong chuyện ở Nhật Bản, trực tiếp quay về thành phố Khải Đinh, Nam Phi, nhưng tin tức từ đáy biển truyền đến, khiến Thường Nhạc không thể không dừng bước.

- Luận võ!

Thường Nhạc thầm thì hai từ này. Nếu là thường ngày Thường Nhạc chắc chắn sẽ cười ầm lên, tên nhóc nào ăn no rửng mỡ lại muốn tìm hắn luận võ?

Vô Nhai khiêu chiến Thường Nhạc, chuyện này tất nhiên có liên quan đến Đệ Nhị Mộng.

Vô Nhai là vị hôn phu của Đệ Nhị Mộng. Vị hôn thê của y bị người khác sờ mó, y đương nhiên bị tổn thương.

Lại đúng khi Vô Nhai chuẩn bị tha thứ cho Thường Nhạc, lại nhìn thấy Đệ Nhị Mộng bật khóc chạy ra khỏi phòng, nên Vô Nhai cố chấp cho rằng Thường Nhạc bắt nạt Đệ Nhị Mộng.

Đệ Nhị Mộng thuần khiết thiện lương, có thể khiến cho đàn ông nào cũng điên cuồng, mà Thường Nhạc lại khiến cho cô ấy khóc, Vô Nhai không chút do dự hạ chiến thư.

Nhận được khiên chiến của Vô Nhai, sắc mặt Tiểu Bảo lần đầu tiên thay đổi.

Thân thủ của Vô Nhai cũng thuộc hàng cao thủ dưới đáy biển thế giới, Thường Nhạc và Vô Nhai luận võ, cơ hội chiến thắng rất nhỏ, nhưng cô rốt cuộc phải làm thế nào mới giúp được Thường Nhạc đây?

- Uhm, uhm…

Huyễn Linh lúc bắt đầu muốn đẩy Thường Nhạc ra, nhưng khí lực của cô rốt cuộc là vẫn quá yếu, cuối cùng đành thỏa hiệp, nhưng khiến Thường Nhạc cảm thấy vui sướng chính là.

Lần này không ngờ Huyễn Linh lại chủ động luồn cái lưỡi thơm tho vào trong miệng hắn, để hắn thỏa thích liếm mút.

- Đây là nơi luyện công, hoàn toàn bị người ta chiếm tiện nghi, uhm, đừng mà. Ngứa quá đi!
Lúc này Thường Nhạc dùng đầu lưỡi liếm cái cổ trắng hồng của Huyễn Linh, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ mấy cái.

- Uhm, đừng mà, uhm!

Huyễn Linh chưa hiểu sự đời sao có thể chịu nổi khiêu khích này, thanh âm rên rỉ ngày càng lớn:
- A, ngứa quá, uhm, a, đừng mà!

Lúc này, hai chân dài trắng như tuyết của Huyễn Linh đã vô tình kẹp lấy eo Thường Nhạc, Thường Nhạc từ từ hôn lên mặt và từng tấc da thịt trên cổ Huyễn Linh.

Thường Nhạc không hôn xuống phía dưới. Nhưng bàn tay đã lần theo bắp chân của Huyễn Linh vuốt ve dần lên phía trên, dần dần chạm tới bẹn đùi.

- A, Thường Nhạc, đừng liếm mà, em không chịu nổi, uhm…
Thường Nhạc lại hôn lên môi cô để ngăn tiếng của cô lại.

- Uhm, uhm….
Huyễn Linh cũng mãnh liệt hôn đáp lại Thường Nhạc.

Lúc này, bàn tay của Thường Nhạc cũng không nhàn rỗi, từ từ di chuyển lên phía trên, luồn vào trong y phục của cô, cách lớp nội y mà vuốt ve ** đang co giãn của cô.

- A!

Khả năng chịu kích thích quá lớn, hai chân dài càng kẹp chặt lấy eo Thường Nhạc, “tiểu Thường Nhạc” cũng trong trạng thái chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến.

Một tay khác của Thường Nhạc nhẹ nhàng cách lớp quần mà chậm rãi vuốt ve hạ thân của Huyễn Linh.

- Uhm, anh làm chết người ta rồi, uhm, a!

Thường Nhạc thò tay vào trong, cách lớp quần lót mà trêu đùa cô
- A, em chết mất, đừng mà…

Thường Nhạc dùng miệng ngăn cô lại, tay càng ra sức trêu đùa ** của cô.

- A!
Thường Nhạc lúc này đã cởi hết áo của cô, dùng đầu lưỡi từ từ liếm láp từng tấc da tấc thịt trắng như tuyết trên người cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui