Thiếu Gia Phong Lưu

- Thuốc dẫn, bọn họ còn cần thuốc dẫn! Mắt Koinu lóng lánh, giọng điệu kích động.

- Thuốc dẫn?

Đồng tử Thường Nhạc co lại, nói: - Koinu, rốt cuộc ý cậu là gì, nói rõ xem nào!

- Tuy người thuốc có được thân thể bất tử nhưng cơ thể bọn họ rất bình thường, cần phải dùng máu của các cao thủ siêu cấp mới có thể đạt được cảnh giới vô địch. Mắt Koinu ánh lên dã tâm.

Thường Nhạc cười mờ ám, nghiền ngẫm nhìn Koinu, nói:
- Không lẽ cậu muốn lấy máu của tôi hay muốn tôi cung cấp cho cậu máu thuộc hạ của cao thủ siêu cấp?

Mặt Koinu biến sắc, vội vàng khoát tay, nói: - Anh hiểu lầm rồi, đừng nói máu của các anh không có tác dụng với người thuốc, cho dù có tác dụng đi chăng nữa, tôi cũng không lấy đâu.

Thấy Thường Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Koinu nói tiếp: - Người thuốc được các võ sĩ Nhật Bản chế tạo tỉ mỉ, bọn họ cần có máu của các cao thủ siêu cấp mang trong mình tinh thần võ sĩ đạo tối cao mới đem lại hiệu quả, ban đầu tôi muốn ngài Hắc Long giúp đỡ, nhưng ngài ấy từ chối đến khu căn cứ của các cao thủ siêu cấp – Nhẫn Thần Tập Trung Sơn truy bắt các cao thủ đó, mà cha tôi không thể không đến tổ chức Mafia châu Âu để mời một vài cao thủ quay về giúp đỡ, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.
- Nhẫn Thần Tập Trung Sơn!

Một lần nữa nghe thấy cái tên này, trong đầu Thường Nhạc đầu lóe lên một ý tưởng, lần trước khi gặp được Huyễn Linh, Hải Văn vả Vô Mộng đều nghĩ Huyễn Linh đến từ Nhẫn Thần Tập Trung Sơn!

Chẳng lẽ Nhật Bản thực sự có chỗ như thế? Đỉnh điểm của thuật Ninja, rốt cuộc mấy tên đó biến thái đến mức nào?

Nhìn thấy vẻ mặt Thường Nhạc thay đổi, Koinu bắt đầu lo lắng. Người của Nhẫn Thần Tập Trung Sơn đều là cao thủ, huống hồ còn phải bắt giữ một người.

Giết một người thì dễ dàng rồi, còn bắt được mới khó.
Tác dụng trong máu của người chết kém xa máu của người sống.

Thường Nhạc cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này, nếu bắt được một Nhẫn Thần thì có thể khiến cho toàn bộ cao thủ của Tập Trung Sơn Nhẫn Thần xuống núi không?

Rốt cuộc Koinu có bao nhiêu người thuốc? Chẳng may đến khi lực lượng của Koinu quá hung mạnh, như vậy không có lợi cho mình, nhưng nếu không giúp Koinu, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của Koinu cũng chỉ có thể bảo vệ tổng bộ Hắc Long, chẳng may đến lúc tổ chức Mafia bị xé toang, muốn đưa bữa ăn ngon của toàn bộ Nhật Bản đến trước miệng, khả năng rất thấp.


Xử Nữ bị buộc phải ở lại Nhật Bản, tứ đại cao thủ Tây Môn gia cũng vậy, nhưng khi thực sự đối đầu với các thế lực cùng lúc chia cắt Nhật Bản thì sợ rằng đám Xử Nữ cũng lực bất tòng tâm!
Loại kỹ nữ này, những khách làng chơi không muốn trả tiền, sau này sẽ rất khó sống nha!

- Được, tôi giúp anh bắt một cao thủ Ninja!

Thường Nhạc hít sâu một hơi, thà để tôi làm náo loạn một phen còn hơn sau này bản thân lãng phí các cao thủ chinh chiến ở Nhật Bản, Koinu là thanh kiếm sắc bén nhất, chỉ cần mình biết cách lợi dụng, tin rằng sẽ có tác dụng không ngờ tới.

Koinu nghe được những lời này của Thường Nhạc, nỗi lo lắng cũng vơi dần, gã kích động nhìn Thường Nhạc, nói: - Cảm ơn, cảm ơn anh, cả đời Koinu tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của Thường Nhạc Quân đối với hội Hắc Long.
- Anh nói gì vậy?

Sở Phi Dương gần như không thể vào tai mình, nhìn chằm chằm vào người bí ẩn.

Nếu không phải mấy ngày nay đối phương giúp mình diệt trừ lão già trong bang hay có ý kiến về mình thì Sở Phi Dương sẽ đánh chết gã mà không hề do dự!

- Rất đơn giản, hiện tại Cổ Tư Văn và Tả Thủ đều đề phòng cậu, Điểm G đang trong thời kỳ phát triển khủng khiếp. Nói đến đây, người bí ẩn dừng một chút và nói tiếp: - Nếu muốn đối phó với Điểm G thì chắc chắn sẽ gặp trở ngại ở đó, vì thế cậu nên đợi thế lực của mình lớn mạnh hơn đã!

- Gặp phải trở ngại ở Điểm G sao? Vậy thì cần đợi đến bao giờ?
Sở Phi Dương nhíu mày, gã vội vàng muốn đối phó Điểm G, hi vọng có thể dẫm đạp lên Thường Nhạc.

Ánh mắt người bí ẩn lộ ra một tia quỷ dị, biểu hiện đơn giản trước mắt đã chứng tỏ việc Sở Phi Dương bại trong tay Thường Nhạc, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

- Mặc dù Điểm G phát triển rất nhanh nhưng cũng có nhiều kẻ thù, gia tộc Mộ Dung, gia tộc Tư Đồ, Kỵ sĩ thần thánh của châu Âu, tổ Sơn Khẩu của Nhật Bản… Chỉ cần hai tổ chức bất kỳ trong đó phối hợp với nhau, tôi tin rằng chúng sẽ khiến Điểm G nếm phải đau khổ. Vẻ mặt người bí ẩn lộ ra nụ cười tà ác.

- Tuy là vậy nhưng chúng ta cũng không cần gây ra phiền phức lớn như thế! Nhịp tim Sở Phi Dương khẽ đập, nhưng vẫn không dám đồng ý tất cả kế hoạch mà người bí ẩn đề ra.

Theo suy nghĩ của Sở Phi Dương, cho dù có động tới Điểm G, nếu thế lực phát triển như vậy thì cũng chỉ phải thâu tóm dần dần những thế lực nhỏ đó.

- Liễu Tùy Phong là cha nuôi của Thường Nhạc, cũng là thế lực hùng mạnh nhất trong Điểm G, nhiều năm như vậy rồi mà không có ai dám động đến lực lượng phía Bắc của Liễu Tùy Phong, tin tưởng sẽ có kết quả ngoài sức tưởng tượng.


Người bí ẩn nở nụ cười quỷ dị.

- Liễu Tùy Phong là cha nuôi của Thường Nhạc?

Sắc mặt Sở Phi Dương biến đổi rất lớn, không thể nào ngờ, người đứng đầu xã hội đen phía Bắc lại có quan hệ với Thường Nhạc, thảo nào lúc đầu đám người Tả Thủ lại hành động thuận lợi đến như vậy.

Khó trách bên người Thường Nhạc có một đám cao thủ, hơn nữa những cao thủ bí ẩn đó còn không ngừng xuất hiện. Nếu nói chuyện này cho đám người Mộ Dung Trường Thiên biết, vậy thì bọn chúng sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?

- Đúng vậy, huống hồ một khi cậu phát động hướng tấn công vào xã hội đen phía Bắc thì cả tổ chức đó nhất định sẽ coi cậu là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu cậu muốn có được một chút chiến tích thì cả tổ chức xã hội đen Trung Quốc sẽ dễ như trở bàn tay! Người bí ẩn nhắm nửa mắt, tà mị nói.

Sở Phi Dương nắm tay thật chặt, hít một hơi thật sâu và nói: - Được, nếu như vậy thì Sở Phi Dương tôi sẽ đánh một trận, mong là anh có thể sai nhiều cao thủ hơn đến giúp tôi một tay!

Thường Nhạc nằm trên ghế thái sư, nhìn chằm chằm vào mấy người ở phía dưới bằng ánh mắt mờ ám.

Tiểu Bảo cúi đầu, giống như làm sai chuyện gì vậy, không dám nhìn Thường Nhạc.

- Mấy ngày không gặp, lá gan đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta đã lớn hơn rồi nha! Thường Nhạc chậm rãi lên tiếng.

- Lão đại à, tiểu công chúa vẫn còn nhỏ… Hải Văn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Thường Nhạc làm cho im bặt, anh ta sờ vào đầu mình, khóe miệng giật giật, vẫn không dám nói tiếp.
- Tiểu Bảo nói gì đi nào! Thường Nhạc tiếp tục thúc giục.

- Lão đại à, người ta chỉ bán một chút đồ gia dụng mà thôi, hì hì, mà chúng ta sắp đến Nam Phi rồi, để chúng lại cũng thật lãng phí đó nha!

Chiếc đầu nhỏ của Tiểu Bảo hơi ngẩng lên, cẩn thận nói.

- Lãng phí, là lãng phí à. Toàn bộ đồ đạc của tổng bộ hội Hắc Long, trừ chiếc ghế bành này ra thì còn thứ gì mà em không bán không? Thường Nhạc cảm thán gật đầu.


Quả thật Koinu đã tặng cho Thường Nhạc một nửa số phòng trong tổng bộ hội Hắc Long để thuộc hạ của Thường Nhạc ở, nhưng thật không ngờ trong nháy mắt đồng chí Tiểu Bảo lại bán sạch hết.

Tuy Koinu không quan tâm những món đồ này nhưng mặt mũi của Thường Nhạc rất khó coi, thật muốn bóp chết cô bé ngốc này.

- Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?

Bất cứ giá nào Tiểu Bảo cũng phải nói ra, nói xong một câu lại bồi thêm một câu: - Tất nhiên, không cho phép đòi tiền à!

Thường Nhạc xoa xoa đầu, chậm rãi mở miệng nói: - Gần đây đầu của lão đại hơi nhức!

- Nhức đầu à?
Mắt Tiểu Bảo sáng lên, vội vàng chạy đến bên Thường Nhạc và xoa bóp lên đầu hắn.

- Phạch!

Thường Nhạc nhanh chóng đập tay của Tiểu Bảo, nói: - Anh nhức đầu chỉ là một chuyện, nếu Tiểu Bảo làm tốt, lão đại không những không phạt em mà còn thưởng cho em một số tiền nữa!

- Chuyện gì vậy?

Mắt Tiểu Bảo sáng loáng, chỉ cần nhắc đến tiền, cả người cô lên tinh thần hẳn lên!

- Anh muốn bắt một người của Nhẫn Thần Tập Trung Sơn, nhưng đáng tiếc là không đủ người!
Thường Nhạc lắc đầu thở dài.

- Đến Nhẫn Thần Tập Trung Sơn để bắt một người? Đám người Vô Mộng, Hải Văn cùng lúc hít một hơi lạnh, điều này quả thực là chuyện đi chết mà!

Rõ ràng Tiểu Bảo không hiểu ý, cô huơ huơ tay, cười hì hì nói: - Lão đại à, người không đủ thì Tiểu Bảo tình nguyện thay thế!

Thường Nhạc híp mắt, liếc nhìn Tiểu Bảo một cái, nói: - Là em sao? Chạy trốn còn được.

- Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Bảo nghiêng đầu, buồn rầu hỏi.
- Ai, Tiểu Bảo không được nhưng không có nghĩa là chị, cha và mẹ Tiểu Bảo không được. Thường Nhạc rung đùi đắc ý nói ra mục đích cuối cùng.


Thường Nhạc vốn dĩ muốn chuẩn bị để Tiểu Bảo đi nhờ các cao thủ này giúp sức, kết quả Tiểu Bảo lại làm lộ ra một điểm yếu.

Sắc mặt của đám người Vô Nhai bên cạnh trở nên kỳ lạ, lão đại không hổ là lão đại, chuyện này cũng làm được, coi như Tiểu Bảo không thể không mời Hắc Long xuống núi được.

Nhưng nếu Hắc Long biết Tiểu Bảo đi đến Nhẫn Thần Tập Trung Sơn, cho dù rất khó xử cũng sẽ phải đi theo Tiểu Bảo, bảo vệ họ, ai, đúng là cáo già!
Tiểu Bảo gật đầu không chút do dự, nói: - Không thành vấn đề, nhưng bao nhiêu tiền đây? - Một trăm triệu!

Thường Nhạc thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.

- A!

Tiểu Bảo reo lên một tiếng, chạy khỏi tổng bộ hội Hắc Long.

Khi bóng dáng Tiểu Bảo biến mất, khóe miệng Thường Nhạc nở ra nụ cười thản nhiên, thêm vào một câu: - Yên Nhật!
Nếu Tiểu Bảo nghe nói thế này, nhất định sẽ liều mạng với Thường Nhạc.

Mộ Dung Trường Thiên lẳng lặng đứng nhìn công xưởng này.

Không ai có thể nghĩ tới, người chế tạo thuốc độc bên phía ZNV gần như có một nửa được đưa qua, từng túi đồ giống thuốc phiện trước mắt này một khi đổi thành tiền mặt thì đó sẽ là một con số rất lớn!

- Công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Một người thanh niên đứng bên cạnh Mộ Dung Trường Thiên lãnh đạm nói.

- Có thuốc phiện thôi vẫn chưa đủ, tôi muốn thống nhất toàn bộ xã hội đen ZNV! Mộ Dung Trường Thiên cười lạnh lùng.
- Thuộc hạ tình nguyện đi đầu!

Người thanh niên cung kính nói.

- Được, Mộ Dung Trường Thiên tôi sẽ khai thác và thống trị, trước tiên là bắt đầu từ ZNV, anh cũng sẽ để lại dấu ấn to lớn trong sử sách của gia tộc Mộ Dung.

Mộ Dung Trường Thiên cười mờ ám nói: - Ngoài ra, phải biết lợi dụng đám người ác ôn ZNV đó, bên cạnh đó, Bạch Vân sẽ đi đến ZNV với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận