Thiếu Gia Phong Lưu

Khi Thường Nhạc nhìn thấy Tiểu Lâm, ánh mắt hơi sáng lên. MK, vừa rồi không ngờ lại là sợ bóng sợ gió sợ chuyện không đâu, thật khiến người ta kích thích vô cùng nha!

Tiểu Lâm cũng thấy được Thường Nhạc và anh trai mình, đôi mắt xinh đẹp của cô liều mạng nháy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lớn tiếng kêu ầm lên: - Các anh chạy đi, đồ ngốc, mau chạy!

Nghe được lời nói của Tiểu Lâm, Thường Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Bảo, chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Bảo mới có thể vượt qua cô. Đương nhiên, Lâm Quân vẫn là cảnh giác nhìn Thường Nhạc.

- Vì sao lại bán đứng chúng tôi? Giọng nói của Lâm Quân vẫn u ám như cũ.
- Các người căn bản không đáng để hắn bán đứng, ha ha!

Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.

Tiếp xúc với khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi của Thường Nhạc co rút lại, không ngờ người bạn cũ đến lần này lại là chiến sĩ siêu cấp của Mỹ, vẫn là chưa chết tâm!

Độc Lang dường như rất sợ hãi thiếu nữ Bom này, gã lui về sau mấy bước, trong thần sắc lộ ra vẻ cung kính.

- Đẹp trai, vẫn còn nhớ tôi chứ! Trước mắt đúng là cô gái Bom, thiếu nữ bị tra tấn đến chết khiếp kia, hiện tại nhìn có vẻ mạnh hơn lần trước rất nhiều rồi.
- Là mày!

Áo khoác của đối phương vừa cởi ra, đầu tóc vàng lộ ra bên ngoài, tâm thần Thường Nhạc khẽ căng thẳng, ngoại trừ cô ra, các chiến sĩ siêu cấp khác ở nơi nào?

Ánh sáng chói mắt làm tâm thần Thường Nhạc hoàn toàn căng thẳng… Đó là bom chất lỏng… Vẻ mặt đầy ý cười của thiếu nữ Bom hiện ra trước mặt Thường Nhạc.

Mọi người ở bốn phía không cách nào cảm thấy nguy hiểm, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trong mắt bọn họ là một cô gái người Mỹ xinh đẹp đang nhiệt tình câu dẫn thiếu niên phong độ đẹp trai.

Cùng với bom chất lỏng ngày càng sáng ngời. Thường Nhạc cảm thấy không khí bốn phía hoàn toàn đông lại.
Đáng người xung quanh thoáng cái bắt đầu rối loạn. Lúc Độc Lang phất tay, những người khác không hẹn mà cùng lùi lại phía sau!


- Được rồi, không chơi cùng anh nữa! Thiếu nữ Bom nghịch ngợm nháy mắt một cái, quả cầu chất lỏng trong nháy mắt ném về phía Thường Nhạc. Thường Nhạc hiểu rõ, dựa vào tốc độ của hắn hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng hai trăm người phía sau chỉ sợ sẽ phải đi gặp Diêm vương.

Thường Nhạc cười tà, thân hình bay vọt lên, dùng tay từ từ nâng quả bom. Dị biến này lập tức khiến toàn bộ bang Đông ZNV loạn cả lên,

Trong đó có một nhóm người không ngờ lại cho rằng đây là đang diễn xiếc…

- Không kịp rồi!
Ngay khi chân vừa chạm đất, quả bom chất lỏng trong tay nhanh chóng bành trướng, sắc mặt Thường Nhạc đột nhiên biến đổi, tay gấp thành một góc độ quỷ dị, thân hình trong nháy mắt rời quả bom!

Oanh!

Bom chất lỏng cuối cùng nổ tung, toàn bộ mặt đất vỡ ra thành những khe hẹp, ngọn lửa nồng đậm bắt đầu lan tràn…

- Ha ha, anh chàng đẹp trai, lần này còn lợi hại hơn lần trước, lần sau tôi sẽ lại tới chơi với anh! Giọng nói vô cùng nghịch ngợm của thiếu nữ Bom vang lên.

Thường Nhạc định thần nhìn lại, thiếu nữ Bom kia sớm đã chạy đi, hơi thở của hắn bắt đầu lan rộng ra, sau đó là bất đắc dĩ lắc đầu. Hơi thở của thiếu nữ Bom hoàn toàn biến mất, muốn lại tìm thấy cô ta thật khó như trên trời.

Thường Nhạc có chút không hiểu nổi, vừa rồi cô gái Bom vô cùng đột ngột xuất hiện ở đây. Cô ta đến cùng là tiếp nhận lời mời của Tây ZNV hay là chủ động đến? Vì sao lại tới vội vàng đi cũng gấp gáp như vậy?

- Độc Lang, tao đếm đến ba, mày đưa Tiểu Lâm lại đây, tao giữ cho mày toàn thây. Nếu không anh sẽ cho chú hiểu thế nào là hình pháp đau khổ nhất thế gian! Thường Nhạc không tiếp tục tự hỏi, đồng tử đen của hắn nhìn chằm chằm vào mặt Độc Lang,

Lâm Quân lúc này mới khẳng định Thường Nhạc quả thật là đến giúp mình.
Độc Lang phá lên cười, ngón tay chỉ vào Thường Nhạc kiêu ngạo nói: - Đúng vậy, mày rất lợi hại, có thể đánh bại khách quý tao mời tới. Nhưng việc này không có nghĩa là tao sợ mày, tao có hơn bốn trăm người, mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng có thể dìm chết mày!


Thường Nhạc tà tà nhìn Độc Lang, thần sắc giống như nhìn một xác chết, lạnh lùng nói: - 1… 2…

- Tao giúp mày đếm 3…

Độc Lang mỉm cười tà ác, bõng nhiên lúc đó, trên mặt gã lộ ra kinh hãi, - A…. Độc Lang phát ra tiếng kêu thê thảm, đám bang chúng bên cạnh hoàn toàn biến sắc.
Trong một chớp mắt, Độc Lang hung ác vô cùng lại bị người ta chặt đứt một cánh tay mà không hề có chút cảm giác gì.

Lâm Quân cũng hít một hơi khí lạnh giống gã, em gái của anh ta đã đứng bên cạnh Thường Nhạc, bình thường như không có chuyện gì xảy ra, mà Thần lại yên tĩnh đứng ở một chỗ.

Trên tay gã là một thứ, đó chính là cánh tay của Độc Lang, trên mặt gã hiện lên nụ cười quỷ dị: - Lão đại, chuyện này quá không thú vị rồi. Ha ha… có hơn bốn trăm người, mười phút là tôi có thể giải quyết xong!

Thường Nhạc bĩu môi: - Mười phút, cho anh hai phút, tôi muốn toàn bộ bọn chúng biến mất!
- A… lão đại. Cậu quá hà khắc rồi! Thần đáng thương nhìn về phía Thường Nhạc. Chính trong lúc nói chuyện, thân hình Thần đã bắt đầu di chuyển, nhanh như chớp, áp lực cường đại, hơi thở điên cuồng, bước chân căn bản không ai có thể tổ chức của gã tiến lên.

Đám bang chúng vốn còn có thể chống lại, nhưng phải đối phó với một cao thủ siêu việt, bọn họ cuối cùng cũng mất đi dũng khí phản kháng, đều chạy loạn lên về tứ phía.

Thần hiển nhiên không muốn buông tha. Đám trốn nhanh nhất, cái chết lại đến nhanh nhất. Trên mặt Thần lộ ra nụ cười tà ác: - Tao muốn chúng mày múa cùng tử thần!

Rầm!
Lâm Quân hít một hơi khí lạnh, các anh em mình gọi tới lại biến thành đến xem cuộc vui, trước mắt là đang đóng phim sao? Từ việc cô gái quỷ dị xuất hiện, sức người có thể khống chế Bom, đến lúc này Thần điên cuồng giết chóc, tất cả đều đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ tốt xấu gì cũng là xã hội đen, nhưng so sánh với Thần trước mắt, Lâm Quân đột nhiên cảm giác được bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ!

- Tôi đầu hàng!


- Tôi đầu hàng…

Không biết ai là người đầu tiên hét lên, tiếp theo những người còn lại đều quỳ xuống đất.
Lâm Quân hít một hơi, giết chóc cuối cùng cũng dừng lại.

- Tôi không cần phế vật!

Lại không ngờ rằng, Thường Nhạc đứng bên cạnh anh ta lạnh lùng nói một câu.

Giết chóc vẫn tiến hành như cũ, hiển nhiên là thê thảm hơn rất nhiều lần so với vừa rồi. Những đám người hoàn toàn mất đi lòng tin kia, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm chính là lẳng lặng chờ chết.

Ánh mắt Lâm Quân phức tạp nhìn Thường Nhạc, lòng không ngừng nói thầm: - Thiếu niên ác nghiệt vô tình này, đến tột cùng là ai?

Khi trên mặt đất không còn người sống nữa, Thần mới phủi tay cười hì hì đi đến trước mặt Thường Nhạc nói: - Lão đại, tôi làm việc thế nào?

Thường Nhạc thản nhiên mở miệng: - Bình thường thôi!

Lâm Quân hoàn toàn không còn gì để nói.

Tiểu Lâm đứng bên cạnh Thường Nhạc không kìm nổi mở miệng: - Anh rốt cuộc là ai?

- Thường Nhạc! Thường Nhạc thản nhiên cười.
- Thường Nhạc!

Nghe được cái tên này, Lâm Quân hoàn toàn choáng váng. Một thần thoại xã hội đen, tuy hắn giống như một ngôi sao vừa mọc lên, nhưng ánh sáng thuộc về hắn đã chiếu sáng đến rất nhiều góc.

Ánh mắt Thường nhạc quan sát kỹ càng Lâm Quân, từ từ mở miệng nói: - Anh muốn làm một tiểu đầu mục xã hội đen? Hay là muốn làm cao thủ phiên vân phúc vũ?


- Phiên vân phúc vũ! Lâm Quân bắt đầu cảm thấy tim tăng tốc độ đập, hô hấp càng ngày càng nặng nề, một cơ hội rất lớn sẽ phủ xuống.
- Được, hy vọng nghiên cứu biến thái kia đã kết thúc, Đông ZNV các anh vừa hay có thể chọn ra một nhóm người qua đó. Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía ZNV xa xôi. Nghe nói nơi đó có phù thủy tà ác, chính là dùng bang Đông ZNV sau khi tiến hóa sẽ đi đụng đám pháp sư ZNV đó, xem ai mới là kẻ mạnh thực sự?

Mà đồng thời lúc này, trong một biệt thự xa hoa ở New York Mỹ, một thiếu nữ tướng mạo cực kỳ thanh thuần, dáng người tiêu chuẩn đang yên tĩnh ngồi trên giường.

Trước mặt cô có một tư liệu vô cùng liên quan đến bản danh sách. Ước chừng mười phút đồng hồ, cô duỗi thân một chút, trong miệng thì thầm. - Đẹp trai, thật quá đẹp trai. Thật không ngờ, Thường Nhạc vừa tà vừa đẹp trai, ha ha… hắn ở trên giường nhất định sẽ rất thoải mái!
- Em gái, có phải em lại để ý người đàn ông nào không? Một giọng nói đàn ông trầm ổn mà lại mang theo vài phần từ tính đột ngột vang lên.

Thiếu nữ đó chính là Đệ nhất cao thủ giới dị năng mỹ danh xưng là Hỏa Hồ. Theo lời đồn, mỗi khi thân hình cô bắt đầu chuyển động, kẻ thù trước mắt sẽ thành từng cánh hoa hồng.

Trong sự lơ đãng dịu dàng, cô sẽ dùng lá hoa hồng mềm mại cắt vỡ cổ họng đối phương. Mà khi đối phương chết đi, trên mặt thậm chí còn có được nụ cười ngọt ngào.

Hoa hồng lửa nâng trán lên, cười híp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai phong độ, - Hừ, chẳng lẽ chỉ cho phép con mèo nhỏ anh gọi xuân, mà không cho bản tiểu thư muốn đàn ông!
- Coi như vậy, có thời gian này, chi bằng em nghĩ cách đối phó với đối thủ của chúng ta. Người đàn ông đẹp trai phong độ u nhã cười, đem thân hình hoàn toàn co rúc trên sô pha.

Hoa hồng lửa mấp máy cái miệng anh đào nhỏ, nhẹ lắc đầu, - Anh, anh nhớ đừng quên, mỗi người bọn họ đều là tinh anh quốc gia, đừng nói muốn đối phó bọn họ, ha ha… nói không chừng bọn họ còn muốn đối phó truyền kỳ cao thủ Nga – Bá như anh!

Nếu người khác nghe nói như vậy, tuyệt đối sẽ khiếp sợ không thôi. Ai sẽ ngờ tới, hai đại cao thủ vẫn luôn không có bất kỳ liên hệ nào là Hoa hồng lửa và Bá lại là anh em ruột.

Bá khẽ lắc đầu, kỳ thật gã hiểu, cho dù mình không chủ động ra tay, kẻ khác cũng sẽ chủ động tìm tới. Cái gọi là chưa mưu mà động, đạo lý cơ bản này gã vẫn hiểu được.

- Không bằng chúng ta đi đùa anh chàng đẹp trang Đông Phương này chút? Ánh chụp trong tay Hoa hồng lửa bị nâng lên, đó chính là Thường Nhạc anh tuấn tự nhiên phóng khoáng.

Nụ cười nhạt kia, khóe miệng kéo thành đường cong tuyệt vời. Hiển nhiên, Thường Nhạc ở trong tấm ảnh bị vây trong trạng thái vô cùng vui vẻ.

Bá liếc mắt nhìn Hoa Hồng lửa một cái, bĩu môi, thần sắc nghiêm túc nói: - Nhóc, trong thế hệ cao thủ trẻ tuổi chúng ta, Thường Nhạc là khó đối phó nhất đấy, em đừng xem thường hắn.

Hoa hồng lửa khẽ lắc đầu,
- Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, em cũng không tin hắn lợi hại hơn Sâu Rượu Nga!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận