Thiếu Gia Phong Lưu

̣ đầu tư của Tiểu Bảo

- Anh nói gì? Giang Hoán Sa trong phút chốc không kịp phản ứng hơi kinh ngạc nói.

- Xong rồi, chắc chắn không phải xử nữ rồi!

Thường Nhạc hơi căng thẳng, ánh mắt cẩn thận đánh giá Giang Hoán Sa, khoa học hiện đại có phát triển hơn nữa thì mình cũng có thể nhìn qua là biết cô gái có còn là hàng nguyên đai nguyên kiện hay không.

Giang Hoán Sa cuối cùng hiểu ra, gương mặt trắng mịn lập tức ửng đỏ, không khỏi nổi giận nói: - Tên đáng chết, chẳng lẽ anh không thế đứng đắn một chút sao.
Giang Hoán Sa lúc nói chuyện nắm tay đã nhanh chóng đánh ra, mang theo tiêu sát linh hoạt sắc bén, từ chiếc găng tay trắng kia phát ra tia sáng chói mắt.

Thường Nhạc cười tà tà: - Tôi cũng muốn xem một chút xem găng tay quang minh lợi hại hay khôi giáp hắc ám lợi hại. Chỉ thấy thân hình Thường Nhạc một trận run rẩy, trong chớp mắt từ thân hình hắn phát ra hơi thở màu đen quỷ dị.

Đôi cánh hắc ám tự động bày ra.

- Bịch!

Thánh khiết quang minh mạnh mẽ đánh vào phía trên khôi giáp hắc ám, bước chân Giang Hoán Sa không tự chủ được lùi về phía sau, gương mặt Thường Nhạc vẫn cười tà tà như cũ.

Dường như quyền kia vừa rồi không phải đánh trên người mình, cô liếc nhìn Thường Nhạc thật sâu, cổ quái nói. - Trong thời gian ngắn như vậy thực lực của anh sao có thể nâng cao nhanh như vậy.

- Bởi vì tôi là thiên tài! Thường Nhạc không nhanh không chậm nói.

Giang Hoán Sa căn bản không tin lời này của hắn, cô hít sâu một hơi: - Thường Nhạc, dù không biết nguyên nhân gì khiến thực lực của anhi nâng cao đến vậy, nhưng thực lực sâu xa của thánh điện quang minh chúng tôi còn xa hơn tưởng tượng của anh, tôi thực sự hy vọng anh có thể gia nhập thánh điện quang minh.

- Hoán Sa cô là con gái sao? Thường Nhạc không trực tiếp trả lời Hoán Sa mà ngược lại, trên mặt cười tà tà nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.

Giang Hoán Sa có một cảm giác bất lực đối với Thường Nhạc bởi vì mỗi câu hỏi của hắn đều làm cho người ta không thể hiểu được, thậm chí là tuỳ ý cười một chút cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Cô mấp máy miệng hơi tức giận nói: - Thường Nhạc, chẳng lẽ anh không thể đứng đắn một chút sao?

- Nam sợ đi sai đường nữ sợ lấy chồng sai. Hoán Sa vì cái gọi là thánh điện quang minh chẳng lẽ quên chúng ta đã từng thề non hẹn biển sao? Hay là vì tình yêu của chúng ta chỉ là phàm phu tục tử.

Gương mặt Thường Nhạc cười thản nhiên làm cho không ai có thẻ cân nhắc tột cùng trong đó chất chứa điều gì.

Tuy nhiên Giang Hoán Sa nghe được câu này cả người lại giống con mèo nhỏ bị dẫm vào đuôi, khó thở nổi giận nói: - Thường Nhạc, anh…tôi thề non hẹn biển với anh bao giò?

- Chẳng lẽ cô muốn phủ nhận? Nhiều năm trước chúng ta đã từng hôn nhau rồi đấy. Thường Nhạc cười thản nhiên, ánh mắt dần trở nên thâm thuý.
Giang Hoán Sa cả người chấn động, cảnh tượng từ rất lâu kia hiện lên trong đầu. Tên nam sinh xấu xa kia, giọng điệu hống hách đã cướp đi nụ hôn đầu ngây thơ của mình.

- Có phải rất hoài niệm không? Thường Nhạc thanh âm là lạ đột ngột vang lên, Giang Hoán Sa trong đầu một trận tỉnh táo, gương mặt hơi ửng hồng.

- Thường Nhạc, khi đó tôi chỉ là… Giang Hoán Sa còn chưa nói hết đã giật mình tỉnh ngộ, sao mình lại nói chuyện này với tên đáng chết này, thực sự là mắc cỡ chết người.

- Thánh điện Quang minh, chắc chắn là một nơi tốt, chỉ dẫn chúng ta hướng tới tình yêu đẹp đẽ, để cho tôi gia nhập thánh điện quang minh đương nhiên có thể, tuy nhiên, điều kiện tiên quyết đó là cho tôi một chỉ dẫn tốt đẹp, ví dụ như tình yêu của chúng ta có viên mãn hay không. Mặt Thường Nhạc lại lộ ra một tia cười nhạt.

Giang Hoán Sa nhìn bóng lưng Thường Nhạc dần xa, thần sắc cô lộ vẻ hoang mang.

Nhìn tài liệu trong tay, mày Đệ Nhị Mộng nhíu lại, hiện tại toàn bộ Điểm G nước Pháp đều nằm trong sự khống chế của cô, theo thói quen của mình, cô đương nhiên không thích quản những sự việc như này.

Cô tâm tính mỏng manh, thích an tĩnh, không thích tranh giành, nhưng vì Thường Nhạc, cô không thể không bước vào thế cục khó phân thế tục, cô cũng hiểu được chính mình không thể không đối mặt với tất cả những điều này.
Yêu một người sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó.

Chính mình nếu có được sức mạnh của Thường Nhạc thì nên giải nỗi lo cho hắn, nhưng trước mắt cái sự phiền toái này quả thật làm cho người ta cảm thấy đau đầu.

- Tư Đồ San San!

Trên đó có tư liệu của cô, Tân Long Nha trên đất Pháp có thành lập hai phân nhánh, một do một gã tên Vô phụ trách, còn lại chính là Tư Đồ San San phụ trách.

Tư Đồ San San tiến hành mở rộng địa bàn rất nhanh, cũng thâu tóm địa khu của Điểm G mới thành lập ở Pháp, nhất là mất ngày gần đây buổi tối thường gây sự ở những nơi Điểm G thống trị.
Đối với Tư Đồ San San, Đệ Nhị Mông hiểu không nhiều, nhưng khi cô nhận được tư liệu của Lạc Phong, kế hoạch ban đầu không thể không thay đổi. - Tên sắc lang đáng chết này!

Sau khi gấp tư liệu lại, cô có chút bất mãn nói thầm một câu.

- Công chúa, rốt cuộc chúng ta lấy ai khai đao đây?

Vô Nhai cùng những người khác nhìn thấy Đệ Nhị Mộng bước ra đã vội vây tới, mong chờ hỏi.

- Nghe nói người họ Vô kia rất lợi hại, chúng ta lấy người đó ra khai đao đi.

Con ngươi trong như nước của Đệ Nhị Mộng khẽ động, cô mềm nhẹ nói:
- Nhưng sự việc lần này phải tuyệt đối bí mật, ít nhất không để ai biết là Điểm G chúng ta làm.

- Ha ha, công chúa người yên tâm, đối phó với một tiểu thủ lĩnh Tân Long Nha, phái tôi đi là được rồi.

- Lão đại, cô nàng xinh đẹp vừa rồi là ai? Thường Nhạc chân trước vừa vào đại sảnh, Tiểu Bảo sau lưng đã nhanh chóng tiến vào theo.

Thường Nhạc sửng sốt lập tức tỉnh ngộ, cái cô nàng xinh đẹp vừa được thốt ra từ miệng cô bé hiển nhiên chính là Giang Hoán Sa rồi, hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo nghiêm trang nói: - Tiểu Bảo à, em cũng không nhỏ, có những việc nên nói, có những việc không nên nói em cũng nên biết.

Tiểu Bảo trợn mắt cười nói: - Lão đại yên tâm, Tiểu Bảo hiểu được lời của anh, ha ha, trên đời này có hai việc, một việc trong đó là nói được làm không được, một loại là làm được không nói được, việc lão đại vừa làm với cô nàng xinh đẹp kia chính là làm được không nói được, đúng không?

Thường Nhạc phát hiện nếu tiếp tục nói với Tiểu Bảo rõ ràng là đem lại phiền toái cho mình, hắn vung tay: - Được rồi, em đi nghỉ đi, mai còn có việc lớn phải làm.

Tiểu Bảo cũng không rời đi mà ngược lại còn đi theo Thường Nhạc, trên mặt tươi cười vô cùng đáng yêu.

- Nói đi, còn có chuyện gì?

Thường Nhạc thật muốn đem cắt luôn cái đuôi này đi.

- Lão đại, chúng ta thương lượng một việc đi. Tiểu Bảo vội vàng đem cái ghế lại thả đến trước mặt Thường Nhạc.

Thường Nhạc cũng không khách khí ngồi xuống duỗi tay, Tiểu Bảo đã lập tức châm cho hắn một điếu thuốc.

- Nói đi!
Thường Nhạc nhả một vòng khói không nhanh không chậm nói.

- Ha ha, lão đại, em muốn cùng anh buôn thuốc phiện. Ánh mắt Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Thường Nhạc tươi cười nói.

- Thuốc phiện? Thường Nhạc ngẩn người, thế nào cũng không ngờ Tiểu Bảo sẽ nói chuyện này với mình. Hắn hồ nghi nói: - Em sẽ không muốn kiếm tiền của lão đại chứ?

- Sao thế được?

Tiểu bảo vẻ mặt chánh khí nói: - Lão đại yên tâm, Tiểu Bảo cho dù có đê tiện hơn nữa cũng sẽ không kiếm một đồng tiền của lão đại, Tiểu Bảo kiên quyết ủng hộ lão đại, ủng hộ uy tín của lão đại.

Thoáng dừng lại một chút Tiểu Bảo nói tiếp: - Tiểu Bảo muốn buôn thuốc phiện chỉ là muốn giúp lão đại chia sẻ chút áp lực thôi mà.

- Đừng phí lời nữa, nói thẳng đi. Thường Nhạc có vẻ sớm đã hiểu thấu Tiểu Bảo, cũng không muốn tiếp tục giằng co với cô bé mà hung hãn gõ đầu con bé.

- Ha ha, từ lần trước sau khi đi Nhật, Tiểu Bảo ngoại trừ việc buôn người còn buôn cả thuốc phiện nữa, gần đây thị trường không căng lắm, Tiểu Bảo nhớ tới lão đại, dù sao sau khi đại ca có được Tam giác vàng, chính là có thuốc phiện, chỉ cần lão đại để nhỏ ra từ ngón tay cũng đủ cho Tiểu Bảo rồi.
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt.

- Không được. Thuốc phiện lão đại còn có cách dùng khác. Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi trực tiếp đứng dậy, nha đầu, còn để em buôn lậu nữa thì lão đại mình còn kiếm cứt tiền à.

- Lão đại…

Âm lượng Tiểu Bảo bỗng nhiên réo rắt.

Bước chân Thường Nhạc bỗng dừng lại, hắn cảm thấy hứng thú nhìn Tiểu Bảo nói: - Sao, em muốn uy hiếp lão đại? Muốn khiêu chiến hả?

Tiểu Bảo cẩn thận nhìn chằm chằm Thường Nhạc, Tiểu Bảo vươn cánh tay trắng như tuyết hổn hển nói: - Lão đại, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Nhớ năm đó ở Nhà thờ Đức Bà Paris Tiểu Bảo vì lão đại mà biến thành rồng, lại nhớ năm đó, Tiểu Bảo vì lão đại mà cầm đao liều mạng với người ta, lại…

- Stop!

Thường Nhạc cảm thấy Tiểu Bảo nói thêm gì đi nữa chỉ sợ mình sẽ biến thuốc phiện thành bạch diện mà đưa cho cô ta.

Thường Nhạc lập tức mở miệng nói: - Những thứ em nói anh đều đồng ý!

Nhìn bóng lưng Thường Nhạc nhanh chóng biến mất, trên mặt Tiểu Bảo cười giảo hoạt. - Động lòng rồi, trên đời này sự đầu tư đáng giá nhất chính là đầu tư tình cảm, quả nhiên không tệ.

Nếu Thường Nhạc nghe được câu này, không xông lên giáo huấn cô bé một trận cũng không được.

Mộ Dung Trường Thiên đang đi tới đi lui.

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống nhưng tâm gã không sao tĩnh lại được, toàn bộ tinh nhuệ gia tộc Mộ Dung, dùng để chinh phục Tam Giác Vàng, chính mình đã mang tới một phần ba.
Sau gần hai tuần lễ đã bị Thường Nhạc thâu tóm một nửa, địa bàn mình chiếm đoạt được cũng còn được khoảng một phần ba, hơn nữa còn trong trạng thái không ổn định.

- Chẳng lẽ mình thực sự không bằng Thường Nhạc sao?

Mộ Dung Trường Thiên nắm chặt nắm tay trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Sự tình nếu tiếp tục thì địa bàn còn lại chắc chắn sẽ bị Thường Nhạc tiếp tục thâu tóm, đến lúc đó chính mình không thể không lén lút lẩn khỏi Tam Giác Vàng, tất cả những cố gắng đều biến thành nước chảy.

- Nếu cậu không ngại…tôi có thể giúp cậu. Một giọng nói bình tĩnh thản nhiên vang lên, không biết từ lúc nào trong phòng đã có một người thanh niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui