Thiếu Gia Phong Lưu

Đương nhiên kỳ thật nghĩ kỹ lại thì bây giờ Nguyệt mới lớn như vậy, nếu như Tiểu Bảo thật sự là con của cô, như vậy chẳng lẽ lúc cô mười hai tuổi đã bắt đầu sinh con rồi?

Nhưng lúc này Tiểu Bảo rõ ràng đã phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của mình, cô lúng túng sờ đầu mình rồi đi đến trước mặt cha mẹ Nguyệt:
- Ông, bà, hai người đừng tức giận được không?
Lấy tuổi tác của Tiểu Bảo mà xưng hô với cha mẹ Nguyệt như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng khi Thường Nhạc nghe thấy xưng hô này thì gương mặt tức tới nỗi sắp biến dạng.

Theo xưng hô của cô bé, Nguyệt vô duyên vô cớ lại có vai vế lớn hơn hắn một bậc?

- Cô bé ngốc!
Mẹ Nguyệt đi tới trước mặt Tiểu Bảo, sửa sang lại mái tóc hỗn loạn của cô
- Về sau ta làm mẹ nuôi của con thì thế nào?

- Mẹ nuôi?
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo vụt sáng, bàn tay nhỏ bé chìa ra:
- Mẹ nuôi phải cho tiền lì xì!

- Phụt!

Da mặt Thường Nhạc có dày đi nữa cũng không thể nhịn được hành động yêu tiền như mạng của cô bé.

Đương nhiên tiền tài đối với Nguyệt gia mà nói không phải chuyện quan trọng, có được một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, ngược lại càng đáng chúc mừng. Quan hệ của Thường Nhạc với Nguyệt cũng nhận được sự đồng ý.

Theo lời của cha Nguyệt, Nguyệt gia không cần lấy con gái bảo bối của mình làm vật giao dịch, chỉ cần Nguyệt nguyện ý, thì cho dù cô thích tên ăn mày, người trong nhà cũng sẽ không phản đối.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là tố chất cá nhân. Nếu tố chất của một người không qua được cửa của Nguyệt gia, thì trong nhà cũng sẽ không đồng ý để con gái bảo bối ở bên đối phương.

Thường Nhạc có hơi buồn bực. Lúc đầu hắn muốn dựa vào vẻ anh tuấn tiêu sái lại thêm vài phần tài hoa của mình để hoàn toàn chinh phục Nguyệt gia, không ngờ rằng Tiểu Bảo vừa xuất mã thì chuyện gì cũng đều dễ dàng được giải quyết.

Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, Thường Nhạc bị Nguyệt tiễn ra ngoài, Tiểu Bảo lại làm một bảo bối được Nguyệt gia giữ lại vài ngày.

Hai người lặng yên đi trên phố, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nguyệt cong lên, cuối cùng không nhịn được mà nói ra:
- Bây giờ người ta là bạn gái của anh, anh phải có trách nhiệm với người ta!

Thường Nhạc ngẩn người, không nhịn được mà buột miệng nói:
- Đại tiểu thư, không phải Tây Môn Khinh cưỡi cô sao. Tôi đâu có cưỡi cô, sao lại phải chịu trách nhiệm?

Nghe thấy cấu này, sắc mặt Nguyệt lập tức thay đổi. Ngón tay tinh tế của cô chỉ vào mũi Thường Nhạc, gào lên:
- Lời này của anh là có ý gì? Lẽ nào anh nhất định phải lên giường với tôi mới chịu trách nhiệm với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, bà đây sẽ không chịu thiệt đâu, còn nữa…

Nguyệt bắt đầu lải nhải… Thấy Thường Nhạc không những không chú tâm lắng nghe, lại còn chằm chằm nhìn bộ ngực của Nguyệt, không nhịn được mà bất mãn….

- Nói cho anh biết, bà đây sẽ không để mình bị thiệt đâu. Đừng tưởng rằng dùng cái ánh mắt đấy thì bà đây sẽ lên giường với anh, dù gì bà đây cũng là hoàng hoa khuê nữ.

- Hoàng hoa khuê nữ?

Thường Nhạc lau mồ hôi trên trán, không thể không nói:
- Cô thử nhìn xem có bao nhiêu thính giả?

Lúc đầu Nguyệt ngẩn ra, rồi lập tức nhìn sang…. Khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt đỏ lên như đít khỉ… Hóa ra không biết từ lúc nào chỗ này đã bị một đám người vây lại.

Những lời nói dữ dằn rõ mồn một của Nguyệt lập tức chui vào lỗ tai đám người kia.

- Tên chết tiệt này, còn không đi mau.
Thấy Thường Nhạc vẫn đứng ở chỗ cũ, làm bộ dạng ngốc nghếch để cho người ta bình phẩm, Nguyệt không kìm được mà kéo tay Thường Nhạc cùng chạy.

Thường Nhạc cũng buồn bực, chuyện này có quan hệ gì với hắn? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đối phương dù sao cũng là một mỹ nữ, cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy phía sau….

Giữa lúc hai người không để ý lại có một đám người đang nhặt cỏ đi tới. Thường Nhạc nhìn xung quanh, chuyện đồng ý với Tây Môn Khinh cuối cùng cũng hoàn thành rồi, hắn cười nhạt một tiếng:
- Tiểu bảo bối, tôi phải về rồi.

- Lẽ nào anh rất không muốn nhìn thấy tôi?
Nguyệt vốn dĩ còn có chút vui mừng, chỉ thấy cái mũi tinh tế của cô hơi nhếch lên, trong giọng nói lại có chút không vui.

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, lời nói dường như vừa dịu dàng lại vừa đa tình, Thường Nhạc giật mình, lập tức lùi về phía sau hai bước, không nhịn được mà nhìn thật kỹ.

Vẻ đẹp của cô cũng thuộc vể một loại hoàn toàn riêng có, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ, có thể nhận ra trên người Nguyệt mơ hồ ẩn giấu một loại hơi thở thành thục.

- Thật sự thích tôi sao?
Khi hai người trầm mặc khoảng ba phút, Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thường Nhạc.

Nghe những lời ấy Thường Nhạc ngẩn người. Hắn tới nơi này hoàn toàn là do Tây Môn Khinh, còn về Nguyệt, tuy rằng xinh đẹp nhưng mới chỉ gặp lần đầu, hình như cũng chưa tới mức đó?

- Cảm ơn. Tôi đã biết đáp án rồi.
Thường Nhạc tuy không nói ra lời nhưng ánh mắt xa xăm của hắn đã nói rõ đáp án trong lòng hắn.

- Nói chuyện với tôi một lát được không?
Nguyệt nhìn ra xung quanh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nói.

- Được!

Thấy gương mặt cố nẽn lòng của đối phương, Thường Nhạc tà ác cười. Phàm là mỹ nữ, thì càng nhiều càng tốt. Thường Nhạc và Nguyệt ngồi xuống mặt đất bằng phẳng, trên đất mơ hồ truyền đến cảm giác mát lạnh.

- Anh đã từng nghe nói tới tiếng tim đập của người đang yêu chưa? Bây giờ anh có cảm giác đó không?
Nguyệt nhẹ nhàng nằm trong lòng Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn điềm nhiên nói.

- Tim đập?
Trong trực giác của Thường Nhạc hô hấp như ngừng lại, muốn nhận ra tim hắn có đập nhanh hơn không, nhưng trong khoảnh khắc hắn đang thất thần, một đôi môi ấm áp đã bao phủ lên môi hắn.

Dưới sự can đảm trêu đùa của Nguyệt, trái tim Thường Nhạc nhảy mạnh một cái, bị cô gái này tấn công bất ngờ như vậy, hắn cũng có vài phần kích thích

- Ha ha, ha ha, anh cuối cùng cũng có tim đập!
Nằm trên người Thường Nhạc, đôi lông mày cong cong hình lá liễu của Nguyệt khẽ nhướn lên, bướng bỉnh thì thầm.

- Anh chàng đẹp trai, có thể nói cho tôi biết cái gì mới là tình yêu chân chính?
Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng nhìn mặt đất mơ hồ. Ngữ khí của Nguyệt cực kỳ mềm mại, khẽ hỏi.

Thường Nhạc ngẩn người, thần sắc có chút cổ quái. Tục ngữ nói không sai, yểu điểu thục nữ, quân tử hảo cầu. Mỹ nữ trước mặt quả thực rất đẹp.

Nhưng trắng trợn cua mình thế này cũng thật to gan quá đi? Đương nhiên Thường Nhạc cũng không phải loại người bảo thủ. Hắn tà ác cười, Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại.

Đôi môi dày rộng kia đã bao trùm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, tất cả hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt đều bị Nguyệt đào sâu hết rồi.

Ngay cả Nguyệt cũng ngẩn người, người mình thích là Tây Môn Khinh, bị sức hấp dẫn của Tây Môn Khinh hấp dẫn, còn Thường Nhạc dường như lại có sức hấp dẫn vô tận.

Chỉ trong nháy mắt một tư vị tuyệt vời được đốt lên trong trái tim cô, cô thậm chí còn cảm giác cả người mình không có tế bào nào không hưng phấn.

- Tại sao lại như vậy?
Cái trán trắng nõn của Nguyệt khẽ cau lại.

Khóe môi Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà mị. Tây Môn Khinh thuộc về hắn, như vậy người phụ nữ của cô ta tất nhiên cũng thuộc về Thường Nhạc hắn, một chuyên gia sưu tầm mỹ nữ cao cấp.

Cũng không biết qua bao lâu Nguyệt mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô đẩy mạnh Thường Nhạc ra, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cô thấy trong cặp mắt xanh như ngọc bích của Thường Nhạc tràn đầy dục vọng vô tận.

- Chúng ta…. Chúng ta đi xung quanh đi!
Nguyệt luống cuống tay chân, chỉ về phía trước, xấu hổ nói.

- Ok. Không thành vấn đề!

Thường Nhạc nhìn thấy bộ dạng bối rối của Nguyệt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.

Lúc này tâm trạng của Nguyệt hoàn toàn không thoải mái như lúc nãy.

- Koinu không biết ý của anh thế nào?
Đôi mắt sáng ngời chằm chằm nhìn gương mặt Koinu, chậm rãi nói.

- Cái này…

Lông mày Koinu nhíu lại, chuyện này quả thực rất khó giải quyết, nhưng lại đúng vào thời điểm mấu chốt của tâm trạng.

Bàn tay Thần khẽ gõ lên mặt bàn, mắt chằm chằm nhìn Koinu, gằn từng chữ:
- Tục ngữ nói rất đúng. Con chim nhỏ ở trong lồng thì mãi mãi không lớn lên. Nếu Koinu vẫn luôn nghe lời cha như vậy….

Phía sau tuy rằng không nói ra nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng. Kỳ thật Koinu cũng không đồng tình với cách làm của cha mình, tự ý cùng phe với Tư Đồ Lôi Minh.

Điều này cũng có nghĩa ở vào thế đối đầu với Thường Nhạc. Koinu đã từng chứng kiến sự lợi hại của Thường Nhạc, gã đối với Thường Nhạc sinh ra cảm giác sợ hãi thiên bẩm, gã tình nguyện làm bạn của Thường Nhạc, cũng không muốn làm kẻ thù của hắn.

Chuyện cha và Tư Đồ Lôi Minh lén lút thỏa thuận với nhau đã bị Thần biết được, rõ ràng giữa Tư Đồ Lôi Minh và Thường Nhạc, hội Hắc Long chỉ có thể chọn một.

Khó khăn tạm thời ở hội Hắc Long nhờ có Thường Nhạc giúp đỡ mới có thể thoát khỏi nguy cơ. Tư Đồ Lôi Minh lại vẫn luôn duy trì trạng thái ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Theo tiếng gõ bàn của Thần, Koinu cảm giác tim gã lại nẩy lên một cái.

- Được, cho tôi ba ngày, tôi sẽ cho anh một đáp án vừa ý!
Trong chớp mắt Tiểu Khuyết dứt khoát nói.

Thần híp mắt, khẽ gật đầu. Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc mà!

- Đại hội giám đinh? Thú vị!
Thấy trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra một tia hứng thú, Nguyệt điềm nhiên cười nói:
- Anh đã thích thì chúng ta cùng nhau vào xem!

- Nơi này là đại hội giám định Hàng Châu, ngoại trừ nhân viên tham gia, những người khác căn bản không được phép vào!

Nguyệt nghiêng đầu, không hề nghĩ ngợi mà la hét:
- Bà cô đây không tin ở Hàng Châu này còn một mẫu ba thước đất mà tôi không thể vào.

- Đổ mồ hôi!

Vô số ánh mắt ở xung quanh lập tức tụ lại ở đây.

- Đứng lại. Theo quy định, ngoại trừ chuyên gia giám định, bất cứ ai cũng không được vào.
Quả nhiên vừa đi đến cửa đã bị người ta chặn lại.

- Tránh sang một bên!

Lông mày của Nguyệt hơi nhướn lên, hoàn toàn không để tâm sự ngăn cản của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui