Thiếu Gia Phong Lưu

Nếu chỉ cần mấy quả đạn khói đó là có thể thoát được đám cao thủ đó thì là quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi.

Bước chân Quang Minh không tự chủ chậm lại.

Đồng Uyên giảo hoạt cười lên: - Quang Minh, có phải giờ có vấn đề không ổn rồi phải không?

Quang Minh kinh ngạc nhìn sang Đồng Uyên, thật không ngờ cô bé này tinh tế như vậy, tâm thần gã hơi động nói: - Thế thì chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Phía sau có một cái đuôi, đối phương chắc chắn muốn câu con cá lớn, chúng ta nhất định phải đáp ứng nhu cầu bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Uyên lộ vẻ độc ác.

Đồng Uyên mang Quang Minh nhanh chóng phóng đi.

Thường Nhạc nhìn thấy phân bộ Mafia trước mặt, bất đắc dĩ tươi cười.

Mình đã dày công chuẩn bị, không ngờ tới người khác lại đi trước họ hơn nữa lại còn mặc trang phục Điểm G.

Thủ lĩnh giả dạng đó không đúng là mình, Đệ Nhị Mộng bên cạnh cổ quái nhìn sang Thường Nhạc, cười nói:
- Hóa ra trên đời này có một người có khuôn mặt giống anh như vậy.

Mấy cô thiếu nữ bên cạnh cười lên.

- Lão đại, chúng ta tiếp tục tấn công sao? Vô Nhai hướng ánh nhìn sang Thường Nhạc dò hỏi.

Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, chậm rãi nói: - Giờ khắc này tấn công nữa cũng mất đi ý nghĩa của nó, thế nhưng chúng ta có thể đổi phương án dương đông kích tây.

- Dương đông kích tây?

Bảo Ngọc chau mày, có vài phần khó hiểu nói.

- Dùng thân phận một người bí ẩn, lập tức thông báo cho Hỏa Phượng Hoàng, cô ta nhất định sẽ dẫn theo cao thủ tổng bộ Mafia qua, đến lúc đó, tuyệt đối đủ để cho bọn giả trang điểm G một vố. Ánh mắt Thường Nhạc híp lên, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

- Nói cho Hỏa Phượng Hoàng? Thế chúng ta sẽ thế nào? Nhìn thấy cao thủ Điểm G chỉnh tề, thần sắc Vô Nhai có vài phần cổ quái nói.

- Chúng ta mau đi tới tổng bộ Mafia, nhớ là dẫn cả bọn Tiểu Bảo qua đây nữa. Trên nét mặt Thường Nhạc mang nụ cười thản nhiên.

- Thường Nhạc, chẳng lẽ anh muốn đi kiếm tiền sao?

Vừa nghe thấy muốn dẫn theo Tiểu Bảo, Bảo Ngọc trong nháy mắt đã tỉnh lại, cô thốt lên.

Quả thật nếu dẫn theo Tiểu Bảo, sợ là ngoài lấy tiền ra căn bản không còn điểm có lợi nào khác.

Đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta đã sớm tỉnh lại, đang đứng đó hùng hổ kêu gào, hơn nữa còn định ra ngoài cướp đoạt bọn Mafia một phen.

Lại thật không ngờ, trong nháy mắt có được tin tức, lão đại Thường Nhạc ra lệnh cho Tiểu Bảo với tốc độ nhanh nhất đi tới tổng bộ Mafia cướp tiền.

- Anh nói lại câu khi nãy một lần nữa xem.
Tiểu Bảo nghe thấy thành viên Điểm G báo cáo cô bé gần như không thể tin vào tai mình được.

Mình muốn liều mạng đi cươp tiền, kết quả bị bọn họ đánh ngất đi, bây giờ lại mình còn chưa kịp phản ứng lại đã lại bảo mình qua bọn Mafia cướp tiền.

- Chẳng lẽ chị không đi sao? Linh Nhi đứng bên cạnh Tiểu Bảo, dường như hiểu được phần nào, bây giờ thấy Tiểu Bảo ngẩn người, cô bé cười hì hì nói.

- Mẹ kiếp, có ngốc mới không đi. Tiểu Bảo ngửa đầu cười gian xảo.

Vẻ mặt lưu manh đó khiến Vũ Dực bị dọa đứng ngây ở đó.
- Oa, Tiểu Bảo chị thật là giỏi, sau này chị làm chị, còn em làm em nhé. Vũ Dực sau khi phản ứng lại, trong phút chốc sùng bái nhìn Tiểu Bảo.


Tiểu Bảo rất nhanh có thể dùng từ lăn lộn để hình dung.

Đám người vẫn lẳng lặng đứng yên ngoài tổng bộ Mafia, đương nhiên Hỏa Phượng Hoàng dẫn theo một đám cao thủ đi ra, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nhạt.

Tục ngữ nói rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng núp, cái mà Thường Nhạc cần chính là kết quả như vậy, đương nhiên trong lòng Thường Nhạc rất rõ Hỏa Phượng Hoàng cũng không phải là loại người lỗ mãng.

Sau khi mấy đám cao thủ đó rời khỏi, Thường Nhạc cũng không trực tiếp hành động mà tiếp tục chờ mãi cho đến khi tin tức báo lại là Hỏa Phượng Hoàng đã tiếp bọn giả trang Điểm G rồi.

- Thường Nhạc, chúng ta đi như vậy sao?

Đệ Nhị Mộng thấy Thường Nhạc không có bất kỳ dấu hiệu che dấu nào mà đi thẳng tới tổng bộ Mafia.

Thường Nhạc cười thản nhiên: - Thật là giả, giả chính là thật, thật hư hư thật, chúng ta đi như vậy nhớ kỹ là không được giết người.

Mấy người đều rất thông minh, bọn họ lập tức tỉnh ngộ lại, bước chân nhanh chóng đi về phía trước.
- Đứng lại.

Những cao thủ tổng bộ Mafia đã cảm giác được tình hình khác thường, bọn họ căn bản đã có ngăn cản phía trước.

- Tôi là Thường Nhạc, nhận được tin có người muốn tấn công tổng bộ Mafia các người nên đến đây yểm trợ. Trên mặt Thường Nhạc mang nụ cười tiến thẳng vào phía trước.

Mấy tên bảo vệ đó đầu tiên là ngẩn ra, loại cảm giác này lập tức giãn ra, dù gì Điểm G của Thường Nhạc cũng có quan hệ liên minh với Mafia.

Bây giờ Hỏa Phượng Hoàng dẫn người đi hỗ trợ phân cục, nếu như quả thực bị người khác phục kích, Thường Nhạc đến đây giúp đỡ là chuyện đương nhiên.
- Ầm!


Đáng tiếc là lúc mấy tên bảo vệ đó thả lỏng thì quả đấm Thường Nhạc đã giáng xuống tốc độ nhanh như điện, mà Đệ Nhị Mộng, Vô Nhai, Bảo Ngọc cũng đồng thời xuất quyền.

Mỗi người đều là cao thủ nhất đẳng, từng người đều có phương tức tấn công riêng, đám bảo vệ đó thậm chỉ còn không có cả thời gian phản ứng lại.

Nhìn thấy vài tên thị vệ đã hôn mê, Thường Nhạc nhún vai cười hì hì, nói: - Làm tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi.

Trong lịch sử, trận tấn công khôi hài nhất, khiến người khó quên nhất cuối cùng cũng xuất hiện, bọn họ bắt đầu tiến vào tổng bộ Mafia. Tiếp tục gặp phải bốn mươi tên cao thủ, từng tên đều trong nháy mắt bị đánh ngất xỉu.
Nhưng không chết.

Ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ tới kết cục lại có thể như vậy, nhìn tổng bộ Mafia trống rỗng, Thường Nhạc không thể không khâm phục mình đúng là một thiên tài.

- Lão đại kính yêu, lão đại, em đến rồi.

Một bên đang thu dọn những người đang hôn mê, một bên nghe thấy giọng nói long trời lở đất của Tiểu Bảo.

- Củ chuối thật.

Nhìn thấy Tiểu Bảo do chạy nhanh nên mặt nhem nhuốc mồ hôi, Thường Nhạc không thể không phục tính chuyên nghiệp của cô bé được.
- Vào đi.

Thường Nhạc thấy nói nhiều nữa cũng không có tác dụng bằng câu này.

Quả nhiên, Tiểu Bảo nghe thấy những lời này của Thường Nhạc, cả người như con trâu đực, nhanh chóng tiến vào tổng bộ Mafia.

Đại khái chừng nửa canh giờ sau, Tiểu Bảo mới cảm thấy thỏa mãn, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười mê người.

Thường Nhạc rất bực, mỗi lần đều như vậy, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta cất hết những thứ này ở đâu? Tại sao lần này cũng không có cách nào phát hiện được?

Nghĩ đến Tiểu Bảo trước mắt lấy hết cả những dụng cụ gia đình nữa, rốt cục là mang đi đâu, Thường Nhạc đến nay vẫn còn chưa rõ.

Tiểu Bảo ngay lúc Thường Nhạc đang buồn bực, cô đi tới trước mặt hắn, nhảy lên một cái hôn vào má Thường Nhạc, vui vẻ nói: - Cảm ơn lão đại, lần này em phát tài rồi.


Hai từ phát tài có thể thốt ra từ miệng Tiểu Bảo đây tuyệt đối là chuyện kinh thiên động địa, vẻ mặt Thường Nhạc hồ nghi nói: - Tiểu Bảo, rốt cục em lấy được bao nhiêu tiền, có thể cho anh xem một chút được không?

- Không được, nhất định không được.

Tiểu Bảo không cần nghĩ cự tuyệt luôn đề nghị của Thường Nhạc.
- Tiểu Bảo, em giàu rồi có định làm chuyện có ý nghĩa một chút không, ví dụ như: mời ăn cơm đi nhảy chẳng hạn. Bảo Ngọc cười hì hì đến bên cạnh Tiểu Bảo, nhấc bổng Tiểu Bảo lên.

Cả người Tiểu Bảo như bị chin ưng cắp gà vậy, cả người giãy dụa, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái, oan ức nói: - Bảo Ngọc chị tha cho em đi, em sẽ mời chị cùng đi nhảy một bữa được không?

- Được, chị ủng hộ. Ánh mắt xinh đẹp của Quỷ Vu sáng như sao, thế giới tươi đẹp bên ngoài căn bản mình vẫn chưa có cơ hội ra ngoài.

- Em cũng nhiệt liệt ủng hộ.
Vũ Dực hưng phấn thiếu chút nữa kêu lên, đi chơi thì mình chắc chắn ủng hộ còn về nhảy nhót là cái gì thì co bé căn bản không hiểu.

Thường Nhạc cảm thấy chuyện tối nay quả thực rất thuận lợi cho nên ủng hộ ra ngoài cùng nhau thoải mái một phen, cho nên thản nhiên cười nói: - Đi, chúng ta đến thiên đường giải trí Paris đi.

Thiên đường giải trí Paris nghe nói chỉ có trò mà bạn không ngờ tới được chứ không có trò nào mà bạn không dùng tiền mua được, Thường Nhạc, Tiểu Bảo, Vũ Dực, Linh Nhi, Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc, Quỷ Vu tổng cộng bảy người cùng nhau tiến vào thiên đường giải trí Paris.

Đám người Thần Vu, Vô Nhai thì không phải nói, nói theo lời của bọn họ thì những trò trẻ con này chẳng có chút thú vị nào cả.
Mới tiến vào thiên đường giải trí, tiếng la hét ầm ĩ, ánh sáng chói lóa, kích kích toàn bộ tinh thần mọi người.

Tiểu Bảo hoan hô, cả người vui sướng cực kỳ, rất nhanh chóng hòa nhập vào đám người đó, còn Linh Nhi nghịch ngợm nhanh chóng đuổi theo Tiểu Bảo.

Vũ Dực hoàn toàn thấy được cái gì gọi là ăn chơi, thân hình nhỏ bé của cô học được cách nhảy nhót, đồng thời nhảy chen lấn vào đám người, còn Đệ Nhị Mộng cũng đi theo Thường Nhạc cũng tiến vào thiên đường giải trí.

Bảo Ngọc không tiến vào cùng đám người trái lại thần sắc còn hơi xấu hổ chần chừ đứng không yên, cũng không tiến vào trong đám người.

Mà đứng bên cạnh thưởng thức rượu ngon ngắm nhìn, hưởng thụ rượu ngon tẩm bổ cảm giác đó mới ngọt ngào làm sao.

Thường Nhạc đứng bên cạnh, ý tưởng trong đầu lập tức bay ra, từng tế bào khoan khoái bắt đầu khởi động, thân hình hoàn toàn dung hợp với hoàn cảnh hưng phấn.

Loại cảm giác này quả thực quá sung sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận