Thiếu Gia Phong Lưu

- Lão đại, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Mắt thấy Điểm G khắp nơi trên thế giới đã bắt đầu triển khai, mà phía Paris vẫn không hề có động tĩnh gì, điều này khiến cho Vô Nhai có chút lo lắng.

- Cũng nên bắt đầu khởi động kế hoạch rồi nếu không đám nhóc đó sốt ruột chết mất. Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười cổ quái, hắn cảm thấy đã đến lúc bắt đầu kế hoạch rồi.

Thường Nhạc khởi động xe, đại khái chừng hơn một tiếng đồng hồ lái xe đến trước một ngõ nhỏ phồn hoa thì từ từ dừng lại. Hắn mở cửa xe nhìn vào số nhà trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: - Số 27 đường Phượng Hoàng, đây chính là tổng bộ đội Ảnh của Điểm G chúng ta.
Số một, số hai, số ba đường Phượng Hoàng, số 27! Đúng là tổng bộ ở chỗ này rồi.

Thường Nhạc nhìn thấy trước mắt hiện ra một căn nhà ba tầng cũ nát, cả người choáng váng: - Không thể nào, nơi này là tổng bộ của đội Ảnh? Tên nhóc Lạc Phong này có phải não hỏng rồi không? Hay là mình bị lừa rồi, lẽ nào đây không phải đường Phượng Hoàng sao? Tự nói lầm bầm vài câu, thân hình hắn nhanh chóng chạy ra ngoài đường xem xét rồi lại nhanh chóng quay trở lại.

- Thế này là thế nào? Chẳng lẽ tổng bộ cao thủ đội Ảnh đều tụ tập ở nơi rách nát thế này sao? Thế nhưng đi vào đã hẵng nói, Thường Nhạc vừa nói vừa đi vào trong nhà.
Không có ký hiệu đơn vị, không có phòng trực ban, không có cảnh vệ, toàn bộ khoảng sân chỉ có đám trúc xanh tươi, ánh mắt trời sáng rực rỡ chiếu xuống hơi thở xuân thì.

Một người đàn ông tướng mạo cực kỳ bình thường cầm một cây đao lớn đang sửa sang vườn trúc.

Thường Nhạc xem xét tỉ mỉ rồi đánh giá: - Áo thì là loại vải cotton bình thường nhất, quần thì là loại vải thẻ màu xanh mộc mạc nhất, giày thì là loại giày thể thao, khuôn mặt mang nụ cười vô lo, sáng ra thì ngồi sửa sang vườn trúc.

Thường Nhạc kết luận theo bản năng: - Người đàn ông tiêu chuẩn bình thường này nhất định là người làm vườn nghèo nhất tổ chức.
- Rất xin lỗi, xin hỏi lão gia, à, đại thúc, đây có phải tổng bộ đội Ảnh không? Thường Nhạc tỏ vẻ rất lễ phép dò hỏi.

- À, đội Ảnh, là tổng bộ, cậu có chuyện gì à? Người đàn ông dừng tay lại, cơ thể ôn hòa nhìn Thường Nhạc.

- Là thế này, cháu muốn biết đội trưởng có ở đây không ạ?

- Đội trưởng à? Lúc này cô ấy đang ở lầu hai, thế nhưng tôi cũng không dám khẳng định đâu. Người đàn ông trung niên lại một lần nữa vận động cơ bắp khỏe mạnh, kiêu ngạo nói: - Tuy nhiên, đội phó thì có thể gặp ngay lập tức đấy.

- Thế này đi, bản thiếu gia tinh lực có hạn, đội trưởng thì được, còn về đội phó, cái loại mặt hàng thấp kém đó thì không cần phải gặp gấp đâu. Thường Nhạc cười hì hì, rồi vỗ mạnh vào bả vai ông lão: - Đại thúc cố gắng một chút!

Thấy bóng dáng Thường Nhạc biến mất ở cửa lầu, người đàn ông sờ sờ vào cằm mình: - Đại thúc ư? Không lẽ mình già vậy rồi sao?

Sau khi sửng sốt hồi lâu, giơ con dao bầu lên không trung rồi xoay một độ cong quỷ dị dường như có một trận gió nổi lên, cơn gió này làm những khóm trúc ngay thẳng như nằm khọm xuống mặt đất.

Người đàn ông thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã khuất nắng: - Cực điểm vừa rồi chính là chí nhu!
Sau đó chém qua đầu ngọn trúc rồi cười nói: - Hy vọng mọi người có thể cảm nhận được, trong cương có nhu.

Thường Nhạc đi vào trong phòng còn thất vọng hơn so với bên ngoài.

Không thể nghi ngờ gì nữa nơi này không có bất kỳ cái gì có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, thứ duy nhất đáng khẳng định đó chính là không khí khá là trong lành, sợ là ở đây chính là nhờ công lao của người làm vườn Đinh đại thúc đó.

Ở lầu hai, ngoài một số chậu hoa ra thì còn lại khiến cho người ta cảm giác vô cùng vắng vẻ, đi về phía trước có một cánh cửa đột nhiên mở ra, một cái bóng dài giống như ma quỷ hiện ra trước mặt Thường Nhạc.

Động tác tấn công rất nhanh, căn bản không dừng lại giống như điện vậy, trong đó còn bộc lộ ra khí thế bá đạo.

- Bùm!

Dứt khoát, gọn gàng, căn bản không chút dây dưa dài dòng, đòn tấn công của đối phương bị một cước của Thường Nhạc dễ dàng phá vỡ, một cước rất đơn giản nhưng quả thực lại rất rõ ràng.

Cái bóng đó bị Thường Nhạc đánh một đòn duy nhất đã ngã nhào trên mặt đất.

- Lão đại, cậu cũng thật quá ác độc. Lạc Phong khẽ phủi mông, lồm cồm bò dậy, vẻ mặt bi thương.

- Dựa vào mấy tên nhóc thối các cậu à, tớ còn tưởng cậu đang trong ổ mỹ nhân nào rồi cho nên dùng một cước để xem có phải tinh lực bị hút hết rồi hay không. Khóe miệng Thường Nhạc nở một nụ cười cổ quái.

Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Phong lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: - Lão đại, cái này cũng không thể tráchtớ được, ở bên Mỹ đó thông thoáng hơn nhiều huống hồ đối phương muốn kéo tớ sang hàng ngũ của Siêu cấp chiến sĩ nên tớ đành phải thuận nước đẩy thuyền thôi.

- Cậu thế nào tớ không quản, thế nhưng Lạc Phong cậu phải nhớ rõ điểm này, bất luận là đang trong bất kỳ tình huống nào cũng phải đặt cái mạng nhỏ của cậu lên vị trí cao nhất, tớ không muốn cậu phải họa chết sớm đâu. Thường Nhạc vỗ vỗ vai Lạc Phong, nghiêm trang nói.

- Cảm ơn lão đại nhiều.
Lạc Phong được một trận cảm động.

- Haiz, cậu đừng có bực mình, đội Ảnh cậu huấn luyện thế nào rồi? Trong lòng Thường Nhạc lại nhanh chóng chuyển sang đề tài này.

- Bọn họ mỗi người đều luyện đến từ cấp B1 đến B3 rồi, tuyệt đối có thể hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào mà lão đại giao cho.

Khóe miệng Lạc Phong lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.

- Được. Nghe thấy câu này, ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, thuộc hạ mình rất nhiều nhưng rất ít cao thủ, mỗi lần nghiên cứu ra loại dược liệu tốt đều đưa cho đội Ảnh cả.
Lần này mình cần một đội tinh nhuệ, hy vọng mỗi người đều có đạt tới trình độ giống như Quang Minh.

- Lão Vương, tới đây một chút.

Lạc Phong bỗng nhiên gọi xuống lầu.

Chỉ thấy đại thúc tên Vương định đó cười hì hì đi qua, mắt nhìn Lạc Phong hỏi: - Đội trưởng, có nhiệm vụ gì mới sao?

Lạc Phong thản nhiên cười, nói với Thường Nhạc: - Lão đại, chú ấy chính là phó đội trưởng phân đội Ảnh ở Paris Pháp, thường thì những lúc tớ không ở thì tất cả mọi chuyện đều do chú ấy phụ trách.
- Lão đại? Cậu cậu chính là Thường Nhạc.

Vẻ mặt đinh đại thúc cổ quái, không ngờ Thường Nhạc lại trẻ tuổi như vậy.

Thường Nhạc cũng thật không ngờ, người này nhìn như người làm vườn thế này lại là đội phó, hắn cũng có chút kinh ngạc, nói: - Đến để tôi thử thân thủ chú một chúng, đội Ảnh chúng ta rốt cục là đến trình độ nào.

Ánh mắt định đại thúc sáng ngời, hưng phấn xoa xoa tay nói: - Hay, thật là hay quá, lão đại, tôi làm nóng người trước đã.

- Không cần đâu, chỉ cần chú có thể tiếp được một chiêu của tôi là được. Trên mặt Thường Nhạc mang nụ cười gian xảo, sức mạnh bắt đầu tăng lên.
- Một chiêu?

Đinh đại thúc hoàn toàn choáng váng, mình dầu gì cũng là đội phó, thân thủ cũng đạt tới cấp B, ông ta cũng không cần nghĩ, thân hình lao thẳng về phía trước tấn công.

- Hệ sức mạnh?

Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, thật không ngờ người đàn ông giản thế này mà đã đạt tới cảnh giới cao thủ sức mạnh, người vọt tới, khí thế hùng mạnh hiên ngang đánh tới.

Thường Nhạc nắm tay hơi chặt, sức mạnh nội lực ùa đến trong chớp mắt hai sức mạnh va chạm nhau, Thường Nhạc được kinh ngạc, sức mạnh đối phương tấn công đều không hề bắn ngược lại.
- Cương nhu hỗ trợ lẫn nhau!

Thường Nhạc sửng sốt, thật không ngờ đại thúc làm vườn lại có được dị năng cổ quái như vậy.

- Được, rất tốt.

Đinh đại thúc còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã di chuyển ra sau ông ta đứng yên lặng ở đó, hài lòng gật đầu.

Tokyo, Nhật Bản.
Ánh trăng hiền dịu chiếu xuống Tokyo, thành phố rực sáng trong ánh đèn điện, một tòa nhà đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố phải mất mấy tháng xây dựng mới thành tòa nhà tổng bộ Sakura.

Lúc này, Thần hùng dũng đẹp trai đang ngồi lẳng lặng trên ghế, trận đấu giữa hội Hắc Long và tổ Sơn Khẩu khiến Điểm G chiếm được đủ không gian, cùng lúc đó, thị vệ tổ Sakura Nhật Bản cũng dần dần bị điều khiển.

Có thể nói Thần gần như là vua trong giới hắc bạch Nhật Bản, đương nhiên Thần cũng có giới hạn, điểm trước mắt trở thành không chỉ lợi dụng những cao thủ Điểm G, cao thủ tứ đại gia tộc mà còn lợi dụng tài nguyên Nhật Bản.

Nhật Bản tuy rằng rắt đáng giận, nhưng một số người làm chó nhưng vẫn rất khôn ngoan, đặc biệt là một số con chó thông minh.
- Thần lão đại, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây? Đứng trước mặt Thần là một tinh anh tuổi còn trẻ Nhật Bản, trí tuệ Kurosuba tuyệt đối không thấp hơn Thần, nhưng điểm đáng tiếc duy nhất là gã không có sức mạnh mà thuộc về loại hình nho nhã yếu đuối.

Khóe miệng Thần lộ ra nụ cười quỷ dị: - Cậui cho rằng chúng ta nên làm thế nào?

Ánh mắt Kurosuba nhìn Thần chằm chằm không chút nào không thoải mái, bình tĩnh nói: - Giết Koinu, thay thế hội Hắc Long.

Trong ánh mắt Thần lóe lên ánh hào quang tinh tuệ, gã thật không ngờ Kurosuba lại có loại suy nghĩ này, không khỏi lộ ra vài phần hứng thú, nói:
- Kurosuba, cậu nói xem, muốn giết Koinu, phải biết bây giờ gã vẫn là liên minh của chúng ta, nếu như làm như vậy một khi bị bại lộ, sợ là Điểm G muốn tiếp tục đứng yên ở Nhật Bản sẽ có khó khăn nhất định.

Kurosuba hít một hơi thật sâu, Thần đã hỏi như vậy thế thì chứng minh đã động tâm, tinh thần gã kiên định nói: - Cái gọi là đại sự thì không câu nệ những tình tiết nhỏ, giết chết Koinu, hội Hắc Long bây giờ bề ngoài tuy đều phục tùng Koinu, nhưng tất nhiên có một bộ phận khuất phục dưới vũ lực, cho nên chúng ta cần phải tìm ra những người đó, mượn tay bọn họ giết chết Koinu, thế thì chuyện sẽ rất dễ dàng.

- Cho dù là có đánh chết Koinu nhưng là do bên phía tổ Sơn Khẩu Thần nói tới đây thoáng dừng lại một chút.
- Bây giờ tổ Sơn Khẩu và hội Hắc Long đều là lưỡng bại câu thương, tổ Sơn Khẩu uy hiếp chúng ta hay không không phải là điều quan trọng nhất nữa. Sắc mặt Kurosuba tự tin nói.

- Được, hành động theo ý cậu đi.

Trên mặt Thần lộ ra nụ cười quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui