Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Hôm nay Bạch Thù chỉ diễn có một phân đoạn, đạo diễn an bài rất khéo, buổi sang cô có thể quay xong là có thể chạy lấy người. Kế tiếp có thời gian nghỉ nửa ngày cô muốn đi trung tâm thương mại mua lễ phuc.

Không có biện pháp đây là do Mary tỷ ra lệnh.

Nghĩ như vậy, Bạch Thù lại nghĩ ngày hôm qua Mary tỷ có nói qua: Họp hằng năm có 3 ngày, ngày đầu tiên là các nghệ sĩ cùng với nhân viên quản lý cấp cao của công ty, mọi người tại công ty cũng phân ra địa vị cao thấp cho nên số lượng cũng không phải quá nhiều cỡ khoảng 2000 người, cho nên cô phải nhớ kỹ mua thật nhiều quần áo đẹp, không được làm mất thể diện của tôi, cô hiểu chưa?

Bạch Thù rất muốn hỏi 1 câu, công ty có trả tiền phí mua đồ này không? Nhưng là lời nói đến cổ họng vẫn là không thốt ra được bởi vì Mary tỷ đã bắt đầu chỉ đạo cho đám thiên vương hôm sau rồi.

Cũng may lần trước làm đại diện quảng cáo cho Phong Khiêm sau khi trừ thuế hết này nọ còn hơn 8 vạn tiền bán thân, bây giờ cũng được coi là tiểu phú bà. Cho nên lúc này muốn mua lễ phục cô vẫn có thể mua tốt, chẳng qua cứ nghĩ đến việc mình tự bỏ tiền ra mua lễ phục chỉ mặc có một hai lần Bạch Thù liền cảm thấy một trận thịt đau.

Bạch Thù ngồi trên xe buýt đi trung tâm thương mại, nhìn bên trong xe chỉ có vài người lại nhìn ra ngoài cửa sổ phong cảnh vụt qua chậm rì rì quả thực thấy nhàn nhã, bởi vì cô biết về sau cơ hội như thế này không nhiều lắm.

Tuy nói không phải là chủ nhật, nhưng là cửa ải gần cuối năm đại bộ phận mọi người đều đi mua quần áo mới nên toàn bộ bách hóa người tới lui tấp nập mua bán. Mỗi người trên mặt cũng đều lộ vẻ sáng lạn tươi cười, ánh nắng mùa đông yếu ớt, nhìn hết sức chói mắt.


Bạch Thù đứng ở trước bồn hoa nhìn tới nhìn lui vào dòng người đi lại khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên. Lại là cửa ải cuối năm a, người một nhà cùng một chỗ thật hạnh phúc a. Thời điểm mà chính mình cha mẹ cùng đi mua quần áo cách đây bao lâu rồi nhỉ?

Trong lòng hơi mất mát, theo sau Bạch Thù vỗ vỗ mặt mình tự nói với chính mình cô nhất định hạnh phúc, như vậy cha mẹ đã chết mới có thể yên tâm.

Theo sauBạch Thù mỉm cười tính đi vào trong bách hoá nhưng chân trước còn chưa hoạt động liền phát hiện phía trước có một bóng dáng quen thuộc, ý cười bên khóe miệng Bạch Thù ngưng trệ, nhìn theo bóng dáng thon dài kia.

Trong lúc đó khóe môi hắn nhếch lên một tia ôn nhu ý cười, cuối đầu ở bên tai cô gái nói nhỏ, hai người cứ như vậy nói chuyện giống như một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, từ xa nhìn lại giống như một cặp tiên đồng ngọc nữ.

Người con trai kia đúng là Kỳ Liên, mà con gái đó Bạch Thù cũng biết, nam không ra nam nữ không ra nữ Hoa Thiển. Người suốt ngày cầm điện thoại của Kỳ Liên gửi tin nhắn quấy rầy cô.

Tuy nói cô chưa bao giờ hoài nghi qua Kỳ Liên, nhưng cảnh tượng trước mắt nha , muốn cô không nghi ngờ cũng không thể được a!

Thấy bọn họ đi tới, Bạch Thù yên lặng xoay người, hy vọng bọn họ không nhìn thấy cô, nhưng mà bọn họ tựa hồ cũng không phát hiện ra cô. Vì thế, đại mỹ nữ Bạch Thù đứng ở tại chỗ trầm mặc , nội tâm điên cuồng rít gào : Ngọc Hoàng đại đế ơi , ngài muốn hay không như vậy cẩu huyết a! Cũng không phải phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ rưỡi, cái P ! Ngài nha rõ ràng sai thiên lôi đánh xuống một nhát cũng tốt hơn như vậy cẩu huyết a!

Lại vì thế, Bạch Thù liền đứng như vậy ở cách đó không xa nhìn bọn họ hai người dần dần đi xa bóng dáng, vẫn không nhúc nhích, thở dài, thật sâu cảm khái: quả nhiên là không có gì là không thể đánh bại được, chỉ có tiểu tam không biết cố gắng mà thôi!

Không có việc gì không có việc gì, nói không chừng là mấy ngày nay cô quá mệt mỏi sinh ra ảo giác, Kỳ Liên còn đang ở Singapore, sao có thể nhanh như vậy về nước. Nắm tay, trước đi mua lễ phục cho ngày mai đã.

Vì thế, Bạch Thù khởi động tinh thần, lại hướng tới bách hóa thẳng tiến.

Đến cửa hàng chuyên bán lễ phục Bạch Thù dạo qua một vòng, tựa hồ cũng không chọn được bộ nào vừa mắt trong lòng có chút phiền chán.

Bên cạnh nhân viên bán hàng còn đang nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Thù, “Tiểu thư, cô xem, bộ lễ phục màu rượu đỏ này, vô cùng thích hợp với khí chất của cô, nếu cô mặc vào a, nhìn qua liền càng thêm phong tình quyến rũ,vô cùng dụ hoặc, bảo đảm mê đảo một đống đàn ông nha “


Bạch Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức giận nói câu, “Tôi không mặc cũng làm mê đảo một đống! Còn có, giới thiệu cho tôi lễ phục bình thường thôi, lộ ngực lộ lưng, toàn bộ không cần!”

Nói xong, Bạch Thù yên lặng rơi lệ.

Cô quả nhiên bị chuyện vừa rồi tình ảnh hưởng đến tâm tình, cư nhiên nối chuyện thô lỗ như vậy trước mặt người ở bên ngoài. Rất mất hình tượng ! Năng lực tự kiềm chế bản thân biến đi đâu mất rồi ? Nữ vương Bạch Thù làm sao có thể bị tình cảm nam nữ làm cho ảnh hưởng.

Bạch Thù lại hướng tới nhân viên bán hàng nhợt nhạt cười, thanh âm nói được vô cùng uyển chuyển êm tai, “Kỳ thật, cô hiểu được ý tứ của tôi phải không? Phụ nữ mua lễ phục, nhất định phải bảo thủ, biết chưa?” Nói xong, nháy mắt một cái. Nhân viên bán hàng yên lặng hộc máu: cô rốt cuộc là muốn mua loại như thế nào? !

Bạch Thù gặp nhân viên bán hàng hóa đá tại chỗ, cũng không đả kích nàng nữa , đẩy ra một loạt quần áo trên giá, đột nhiên một bộ sườn xám màu trắng xuất hiện trước mắt Bạch Thù.

Hoa văn phục cổ tinh xảo, đại khái dùng kim tuyến thêu đi, dưới ánh đèn phát sát rực rỡ, theo ngực trái đến phần eo đều thêu mấy đóa hoa mai,bộ lễ phục vì có hoa mai tạo cảm giác sinh động hẳn.

Hai mắt Bạch Thù sáng lên, cô chưa có gặp qua bộ sườn xám nào tinh xảo đẹp mắt thế này, vì thế cầm lấy bộ sườn xám, tính đi vào phòng thay đồ mặc thử.

“Tiểu thư. bộ đồ này đã có người đặt trước rồi”. Nhân viên bán hàng xấu hổ nói với Bạch Thù, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bô sườn xám đang cầm trên tay Bạch Thù, ý tứ thực rõ ràng.


Bạch Thù nhíu mày, đem sườn xám đưa cho cô nhân viên, “Quần áo được đặt trước tại sao cô còn để ở khu mua bán?”

Cô nhân viên bán hàng cũng thực ngượng ngùng, “Thật sự xin lỗi a, tiểu thư, cái này là sai lầm của tôi. Hay là như vậy đi, cô thử tìm xem quần áo khác được không, tôi sẽ chiết khấu cho cô?”

Bạch Thù trong lòng thực khó chịu, nhưng cũng không muốn làm khó cô bán hàng này, đang vừa muốn nói chuyện lại nghe thấy một cái giọng nữ nũng nịu truyền đến: “Tới nơi này mua quần áo cư nhiên còn hỏi nhân viên bán hàng bán giảm giá.”

Nghe nói như thế, Bạch Thù trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng lại nghĩ : đầu năm nay người thích bon chen vào chuyện người khác thật sự là nhiều lắm.

Chỉ thấy bước vào cửa hàng này là một cô gái trang điểm lòe loẹt, còn có một cô gái thanh tú uyển chuyển khác.

Cô gái trang điểm dọa người kia một thân áo khoác lông thú, chân mang đôi giày cao 15cm, cằm vểnh lên cao, vẻ mặt tràn đầy địch ý trừng Bạch Thù

Bạch Thù mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng là trong lòng lại thấy buồn cười, cô nha đi giày cao như vậy cũng chỉ có hơn160cm chứ có bao nhiêu, cô cũng thấp quá rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận