Thiếu Gia Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi

“ Cái gì cơ?” Cô mắt chữ A mồm chữ O khi nghe hắn nói xong.

“ Lục thiếu, ngài có phải nhầm không?” Cô nhìn xuống đám phóng viên rồi quay sang ghé sát tai hắn nói.

Đám phóng viên nghe thấy tin động trời thì liền xì xào. Hai gia tộc đứng đầu Nam Hải kết thông gia thì không phải sẽ như hổ mọc thêm cánh sao, như vậy họ sẽ trở thành bá chủ của ngành kinh tế rồi. Quả nhiên là tin động trời.

Hắn vòng tay ra sau eo cô kéo cô vào trong lòng mình, rồi tuyên bố thẳng thừng.

“ Ngày 25 tháng sau chúng tôi tổ chức đám cưới, mọi người nhớ đến.”

Nói xong, hắn bế cô rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của đám phóng viên. Có người không nhịn được mà thốt lên.

“ Quả nhiên là Lục Tử Hàng.”

Mạnh Thanh ở nhà xem được tin này liền suýt nữa bị sặc nước. Bà không nhịn được mà nói một câu.

“ Không hổ là con trai ta.”

Còn hai anh em nhà họ Vương ở nhà xem tin tức cũng suýt bị ngạc nhiên đến chết. Lục Tử Hàng muốn cưới em gái họ, lại còn tổ chức vào tháng sau. Còn Vương Thiên Chính sau khi xem tin tức cũng lập tức điều động trực thanh từ nước ngoài quay về.


Còn Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh sau khi rời khỏi buổi họp báo bọn họ quay về Phong Hoàng.

Tại phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Hoàng…..

“ Lục Tử Hàng, anh điên rồi sao? Tôi với anh kết hôn mà lại còn tổ chức vào tháng sau?” Vừa đến nơi Vương Gia Ninh liền thẳng tay chiếc túi bản giới hạn của mình xuống đất, tháo giày cao gót tới trước mặt hắn đối chất.

“ Ngồi xuống nói chuyện.” Hắn chỉ tay về phía sofa còn bản thân đi lấy hai cái ly cùng một chai rượu vang.

Cô lấy lại bình tĩnh đến chỗ sofa ngồi xuống, nhìn bóng lưng người đàn ông với ánh mắt đầy tức giận.

Hắn quay lại ngồi xuống, rót rượu, hắn đưa cho cô một ly.

“ Kết hôn với tôi.” Hắn dựa lưng vào ghế thưởng thức ly rượu dáng vẻ đầy lười biếng.

Cô vừa một hơi uống cạn ly rượu liền bị câu nói vừa rồi làm cho bị sặc. Cô ho sặc sụa mãi mới có thể nói.

“ Anh…..hôm nay anh có vấn đề à? Sao cứ đòi kết hôn với tôi mãi thế.”

“ Không phải là tôi kết hôn với cô mà là cô kết hôn với tôi.”

Cô á khẩu trước câu nói của hắn. Hắn tiếp tục nói.

“ Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, thời hạn của nó chỉ là một năm. Một năm sau, chúng ta đường ai nấy đi, việc ai nấy làm”

“ Hả??? Một năm? Hôn nhân hợp đồng???” Cô chưa kịp load hết thông tin mà hắn vừa nói.

“ Đúng, hôn nhân hợp đồng thời hạn 1 năm, không lãng phí nhiều thời gian của cô.”

“ Hợp đồng?” Cô sau một hồi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác thì cũng đã hiểu được hắn muốn gì.

“ Hợp đồng là cả hai bên cùng có lợi. Không biết nếu tôi kết hôn với Lục thiếu tôi sẽ được lời gì.” Cô rót một ly rượu khác dáng vẻ lời biếng lên tiếng.

“ Tiền, quyền, nhà, xe……” Hắn nhìn cô với ánh mắt sâu xa lên tiếng.


“ Những thứ trên tôi không thiếu, thậm chí còn thừa.” Cô ngắt lời hắn, kiêu ngạo nói.

Hắn sao lại quên mất thân phận của cô rồi. Hắn uống cạn ly rượu, cười lạnh một tiếng, cất giọng.

“ Hừ, vậy không biết Vương tiểu thư có hứng thú về sự thật cái c.h.ế.t của Hàn Phong không?”

Cô nghe đến cái tên Hàn Phong liền khựng lại, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc.

“ Anh điều tra tôi?”

“ Năm xưa, cái chết của cậu cả nhà họ Hàn trong giới này có ai là không biết. Nhưng chỉ là không ai biết sự thật đằng sau nó là gì mà thôi.” Giọng nói đầy mỉa mai của hắn truyền đến tai cô.

“ Lục Tử Hàng, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Sự ra đi của Hàn Phong là điều mà cô không muốn nhắc lại, đó cũng là lý do cô rời khỏi nơi này, rời khỏi tổ chức đến Itali du học năm năm để trấn an lại bản thân.

“ Kết hôn với tôi, tôi sẽ dẫn cô nhìn ra sự thật đằng sau của nó.”

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh cho chính mình, nhìn hắn với ánh mắt sâu kín khó có thể nhìn ra tâm tư bên trong.

“ Chỉ như vậy thôi sao? Vậy tôi cũng thiệt quá rồi Lục thiếu.”


“ Thời hạn đến hợp đồng hết hiệu lực, chúng ta ly hôn. Tôi sẽ đưa cho cô 7 tỷ, một chiếc xe cùng một căn biệt thự ở phía Tây thành phố.” Hắn không ngần ngại vung tiền.

“ Được. Vậy tôi rất mong chờ cuộc hôn nhân này.” Cô tràn đầy hứng thú mà nói với hắn.

Hai người cụng ly cho sự hợp tác này.

“ Hợp tác vui vẻ”

“ Hợp tác vui vẻ”

Cô đứng lên lấy đồ của mình để rời đi, đến cửa cô khựng lại, quay đầu nói với hắn.

“ Lục thiếu, ngài cũng đừng quên việc ngài đã hứa.”

Hắn ngầm hiểu ý cô muốn nói.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận